Quan
niệm và niềm tin hoang đường về “nam tính” hay những “tố chất đàn ông” tồn tại
và bám rễ trong tâm thức của cá nhân, cộng đồng và xã hội có thể ảnh hưởng tiêu
cực đến sức khỏe tinh thần của bé trai cũng như nam thanh niên và đàn ông. Việc
không được khuyến khích bày tỏ cảm xúc hay đánh đồng việc thể hiện cảm xúc với
yếu đuối, nữ tính hay thiếu “tố chất” đàn ông khiến cho trẻ trai, nam thanh
niên hay đàn ông mất dần vốn từ vựng về cảm xúc, dẫn đến không thể diễn tả cả
xúc của mình, không thể thể hiện được cảm xúc và không có khả năng xử lý cảm
xúc một cách lành mạnh. Những cảm xúc bị dồn nén có thể tạo nên những đứa trẻ
trai, những người đàn ông sục sôi với những uẩn ức bên trong và được giải phóng
ra bên ngoài bởi những hành vi nguy hiểm hoặc gây những tổn thương tâm lý lâu
dài. Vì thế, bước đầu để xóa bỏ ảnh hưởng tiêu cực này, điều con trai cần từ mẹ
do đó chính là mẹ phải là người “làm giàu vốn từ vựng cảm xúc cho con trai”
Nhưng mẹ phải bắt đàu từ đâu, trao những gì và thực hiện vai trò đó như thế nào?
1. Trao cho con vốn từ vựng về cảm xúc- Bắt đầu từ đâu?
Ngay
cả khi các bà mẹ đã xác định rõ rằng đây chính là nhiệm vụ của mình bởi mẹ là
người đầu tiên nhận ra cảm xúc của con, mẹ có khả năng kết nối và giao tiếp bằng
ngôn ngữ tốt, không bị trói buộc bởi “tố chất đàn ông”, là người con dễ dàng
chia sẻ cảm xúc và là nơi con trai cảm thấy an toàn nhất khi nói về cảm xúc của
chính mình thì các bà mẹ vẫn băn khoăn không biết bắt đầu từ đâu trong quá
trình thực hiện vai trò đáng mong đợi này
#1. Hãy tự tin vào khả năng của mình
Sự
thật quan trọng nhất cần nắm bắt ngay từ đầu là: Bạn đã có sẵn mọi thứ cần thiết
để trở thành một người mẹ tuyệt vời cho con trai mình. Thượng đế đã tạo ra những
người mẹ để làm điều đó và vì đó là những người thật đặc biệt. Mẹ có đôi vai đủ
mạnh mẽ để gánh cả thế giới, nhưng cũng đủ dịu dàng để an ủi những người họ
yêu. Với trái tim mạnh mẽ và nồng ấm, với hệ thần kinh nhạy cảm với những thay
đổi nhỏ nhất từ người khác, đặc biêt là người mà họ yêu thương. Các sọi thần
kinh của người mẹ dường như hoạt động độc lập một cách đáng kinh ngạc. Các tế
bào thần kinh lo lắng sẽ bùng cháy khi con trai bạn lên xe của ai đó. Lại có
các sợi thần kinh khác bị kích thích khi xem anh ấy chơi trò chơi mạo hiểm. Đây
là những sợi dây độc nhất của riêng bạn, chỉ dành riêng cho bạn và con trai bạn.
Trong khi các sợi thần kinh đó bị kích thích hoặc đang bùng cháy, mẹ vẫn có cả
triệu triệu sợi thần kinh khác đang ở chế độ tĩnh lặng. Chúng đang chờ đợi bộ
não của mẹ gửi cho chúng những tín hiệu để bắt đầu hoạt động. Nếu ai đó làm tổn
thương con trai bạn, hệ thống dây thần kinh bảo vệ của bạn sẽ kích hoạt. Nếu ai
đó khen ngợi con trai bạn, dây động viên của bạn sẽ bùng lên. Nếu con trai bạn
thất bại ở trường, sợi dây đồng cảm của bạn sẽ lên tiếng. Trong mọi tình huống mà con trai bạn cần sự giúp đỡ của bạn, bạn phải tin tưởng rằng bạn có tất cả
các thiết bị cần thiết để giúp nó. Vấn đề là không phải lúc nào bạn cũng nhận
thức được điều này. Nhưng bạn có thể rèn luyện bản thân để trở nên cam đảm hơn.
#2. Cho con thấy bạn đã cam kết và sẵn sàng đón nhận cảm xúc của chúng.
Điều
rất quan trọng là phải nhớ sử dụng bản năng làm mẹ của bạn trong quá trình này.
Có những lúc con trai bạn sẽ mở lòng mà không cần nhắc nhở, nhưng cũng sẽ có
nhiều lúc bé trợn mắt bảo bạn biến đi. Các chàng trai cần nói ra cảm xúc của
mình nhưng không phải lúc nào họ cũng sẵn sàng làm điều đó. Vì bạn biết anh ấy
nên hãy quan sát ngôn ngữ cơ thể của anh ấy. Nếu bạn đang đề cập đến một chủ đề
mà anh ấy chưa sẵn sàng nói đến, hãy tạm dừng lại; đợi một hoặc hai ngày và mở
lại chủ đề. Hãy kiên trì với anh ấy nhưng nhẹ nhàng và kiên nhẫn, hãy nhớ rằng
các chàng trai thường sẽ không đáp lại cho đến khi bạn thúc giục vài lần, bởi
vì họ muốn biết liệu bạn có thực sự muốn lắng nghe hay không và liệu bạn có coi
trọng cảm xúc của họ hay không. Nếu một cậu bé nhạy cảm về cảm xúc của mình, cậu
ấy cần mẹ sẵn sàng nói chuyện với cậu và cho cậu thấy rằng mẹ chấp nhận cảm xúc
đó và nó không phải là điều đáng xấu hổ. Con trai sẽ nói chuyện cởi mở hơn nhiều
khi cảm thấy mẹ thoải mái. Vì vậy, chúng ta phải truyền đạt cho họ rằng chúng
ta sẽ nói chuyện với họ về bất cứ điều gì, bất cứ lúc nào. (Ngay cả khi bạn
không thoải mái khi thảo luận về một số chủ đề nhất định—chẳng hạn như tình dục—với
con trai, đừng để lộ sự khó chịu của mình. Con trai bạn cần bạn tỏ ra tự tin và
sẵn sàng lắng nghe.) Đôi khi con trai sẽ cảm thấy khó chịu với mẹ khi mở ra một
số chủ đề nhất định và xem mẹ của họ phản ứng như thế nào. Họ làm điều này như
một bài kiểm tra để xem liệu việc tìm hiểu sâu hơn về chủ đề này với mẹ có “an
toàn” hay không. Nếu bạn đáp lại một cách bình tĩnh, họ sẽ tiếp tục nói nhưng nếu
bạn tỏ ra chán ghét hoặc khó chịu, các chàng trai sẽ lùi lại và kết thúc cuộc
trò chuyện.
#3. Bắt đầu khi con còn nhỏ.
Nghiên
cứu cho thấy rằng việc hình thành những mối quan hệ bền chặt và những khuôn mẫu
hành vi tốt với con trai khi chúng còn nhỏ có ảnh hưởng sâu sắc đến hành vi của
chúng khi chúng ở tuổi thiếu niên. Tôi khuyên các bà mẹ nên bắt đầu ngay khi
con trai họ biết nói. Sử dụng ngôn ngữ rất đơn giản để không làm con bạn khó hiểu,
không iểu và dẫn đến thất vọng. Khi trẻ lên hai, lên 3 tuổi và đang nổi cơn thịnh
nộ, đừng hỏi trẻ cảm thấy thế nào. Ở giai đoạn đó, việc yêu cầu cậu bé xác định
cảm xúc là điều quá khó đối với cậu. Khi bạn nói “Không” và anh ấy hét lên, hãy
nói với anh ấy rằng bạn biết anh ấy đang cảm thấy tức giận nhưng anh ấy
cần phải làm theo yêu cầu của bạn. Đừng thảo luận về cảm xúc của anh ấy; chỉ cần
gọi tên chúng để trẻ biết bạn hiểu và để trẻ bắt đầu hiểu chúng.
Đừng
đợi đến khi anh ấy tức giận hoặc buồn bã mới bàn luận về cảm xúc của mình. Khi
anh ấy hạnh phúc, hãy nói với anh ấy rằng bạn rất vui vì anh ấy cảm thấy hạnh
phúc. Tận dụng cơ hội khi cảm xúc của anh ấy đặc biệt mạnh mẽ hoặc có vẻ
quan trọng đối với anh ấy để đề cập rằng bạn nhận ra những gì anh ấy đang cảm
thấy và quan trọng hơn là bạn cảm thấy thoải mái với những gì anh ấy đang cảm
thấy. Điều này không có nghĩa là chia sẻ cảm xúc của riêng bạn với con trai.
Cho
đến khi bước vào tuổi đôi mươi, các chàng trai và cô gái vẫn tin rằng thế giới
xoay quanh họ. Họ không quan tâm nhiều đến cảm xúc của bạn như cảm xúc của chính
họ. Điều đó có nghĩa là, khi cha mẹ chia sẻ tấm lòng của mình với con cái, đứa
trẻ đó sẽ tiếp nhận thông tin và cố gắng xem nó liên quan đến mình như thế nào.
Nói cách khác, anh ấy cá nhân hóa hầu hết những điều mẹ anh ấy nói. Người lớn chúng
ta thì không thế. Chúng ta nghe điều người thân nói và sau đó quyết định xem có
nên coi đó là chuyện cá nhân hay không. Đây là sự khác biệt quan trọng mà chúng
ta phải nhận ra giữa chúng ta là mẹ và con trai của chúng ta. Chính vì thế nếu cậu
con trai bốn tuổi của bạn cào vào mặt bạn, đừng nói với anh ấy rằng điều đó làn
mẹ buồn, điều đó chẳng ích gì bởi anh ấy chỉ nghĩ về những gì anh ấy muốn vào thời
điểm đó. Một số trẻ có thể đồng cảm một chút khi còn nhỏ, nhưng ngay cả khi
chúng có thể, cảm giác tội lỗi khi làm tổn thương người thân không nhất thiết
thúc đẩy chúng thay đổi hành vi.
Đôi
khi, mẹ có thể khiến con bối rối khi bộc lộ cảm xúc của chính mình, ví dụ mẹ
tâm sự với con về những rắc rối của mẹ với họ hàng bên ngoại. Vấn đề là con
trai không thích nghe về những khó khăn của mẹ nó. Anh không hiểu sự phức tạp
trong các mối quan hệ của cô và anh cảm thấy rằng dù sao thì anh cũng không thể
làm gì được với những vấn đề của cô. Dần dần, anh cảm thấy bực bội với mẹ mình.
Giống như cậu bé bốn tuổi cào vào mặt mẹ mình, cậu bé này có tính cách ích kỷ
đang phát triển. Khi mẹ anh nói về những vấn đề của bà, anh cảm thấy vấn đề của
mình bị phớt lờ và trở nên tức giận với bà.
Thông
thường, chiến thuật tốt nhất là giữ mọi thứ đơn giản với trẻ em, vì chúng không
phải là những người lớn nhỏ bé. Họ không xử lý thông tin theo cách chúng ta làm
vì họ rất khác chúng ta về mặt nhận thức và cảm xúc. Tôi tin rằng tốt nhất là
giúp các chàng trai tập trung vào cảm xúc của mình chứ không phải của chúng ta
để tránh những nhầm lẫn không cần thiết.
2. Trao cho con vốn từ vựng về cảm xúc là trao những gì?
Ít
nhất là 3 điều mẹ cần trao cho con mình để con có thể là người đàn ông mạnh mẽ
mà ấm áp, cứng rắn mà mềm mại, cảm xúc mà không yếu đuối đó là: dạy con nhận biết
và gọi tên cảm xúc, Dạy con bộc lộ cảm xúc, và dạy con cách để tách cảm xúc ra
khỏi hành vi của mình
#1. Dạy con bộc lộ cảm xúc
Như
tôi đã nói ở bài đầu tiên, việc giúp con trai nhận biết và gọi tên cảm xúc là rất
quan trọng và tốt nhất bạn nên bắt đầu quá trình đó khi chúng còn nhỏ. Nhưng
đây chỉ là bước khởi đầu của việc dạy từ vựng về cảm xúc. Phần khó khăn bắt đầu
khi anh ấy trưởng thành và cảm xúc của anh trở nên phức tạp hơn. Nhưng đừng bị đe
dọa bởi những cảm giác phức tạp hơn, bởi vì những nguyên tắc bạn cần tuân theo
để giúp anh ấy xác định chúng và sau đó giải quyết chúng khá đơn giản.
Sau
khi giúp anh ấy nói ra cảm xúc của mình, bạn cần dạy anh ấy phải làm gì với
chúng. Nhiều chàng trai (và đàn ông) biết chính xác họ cảm thấy thế nào; họ chỉ
không biết cách thể hiện cảm xúc của mình một cách hiệu quả hoặc ít nhất là vô
hại. Điều quan trọng nhất bạn có thể làm là nói với con trai mình rằng con
không cần phải giấu kín cảm xúc trong lòng. Nếu anh ấy thất vọng, anh ấy phải
nói về nó. Nếu anh ta bị kích động, anh ta cần phải đến một nơi mà anh ta có thể
bộc lộ sự kích động của mình mà không kéo người khác vào đó.
Điều
tương tự cũng đúng với sự tức giận. Nếu con trai bạn thường xuyên phải vật lộn
với cơn tức giận, hãy tạo đièu kiện cho con giải phóng nó băng hoạt động thể chất
lành mạnh. Con trai cần được giải phóng thể chất nhiều hơn con gái và điều này
đặc biệt đúng ở tuổi thiếu niên, khi nồng độ testosterone đang tăng lên. Đảm bảo
rằng anh ấy có kế hoạch để giải tỏa sự tức giận và thất vọng của mình. Nói chuyện
với anh ấy và cùng nhau suy nghĩ về những điều lành mạnh mà anh ấy có thể làm
khi nổi giận (thay vì đánh em gái, la hét với bạn hoặc đấm những đứa trẻ trong
lớp).
Ngoài
ra, hãy đảm bảo rằng anh ấy tập thể dục thường xuyên bất kể tâm trạng của anh ấy
như thế nào. Giữ anh ta ở bên ngoài và bận rộn. Điều tồi tệ nhất mà các chàng
trai có thể làm để cải thiện tình cảm của mình là ngồi trước màn hình
PlayStation, tivi hoặc máy tính và chơi trò chơi điện tử (đặc biệt là những trò
chơi bạo lực) hàng giờ. Tất cả những thất vọng, kích động, tức giận và buồn bã
bị dồn nén đều nằm im lìm trong cơ bắp của họ, chờ đợi như những quả bom hẹn giờ
nổ tung. Ngay cả khi con trai bạn ban đầu không có vấn đề về tức giận, nó sẽ
phát triển chúng nếu ngồi yên quá lâu. Đơn giản là cơ thể anh ta không được tạo
ra để không hoạt động. Anh ấy thực sự có nhu cầu tập thể dục để giải phóng năng
lượng và cảm xúc tích tụ của mình.
Nếu
con trai bạn đang trải qua khoảng thời gian hỗn loạn, hãy cố ý hướng dẫn con
cách đối mặt và giải tỏa cảm xúc. Đừng khiến anh ấy phát điên và hỏi thăm anh ấy
cảm thấy thế nào mà hãy quan sát anh ấy thật cẩn thận.
Hãy
cho anh ấy biết rằng bạn luôn sẵn sàng nếu anh ấy cần tâm sự và bạn cảm thấy thoải
mái khi nói về bất cứ điều gì anh ấy đang nghĩ - ngay cả khi anh ấy tức giận với
bạn. Anh ấy có thể chưa sẵn sàng để nói chuyện, và điều đó không sao cả. Hãy
cho anh ấy không gian. Hãy nhạy cảm, tinh tế và đừng đuổi theo anh ấy, cằn nhằn
với anh ấy. Anh ấy không cần phải nhắc đi nhắc lại mọi việc; Tôi có thể đảm bảo
rằng nếu bạn nói với anh ấy những điều một hoặc hai lần vì tình yêu, anh ấy sẽ
lắng nghe bạn. Anh ấy sẽ không cho bạn biết anh ấy nghe thấy, nhưng anh ấy sẽ
làm vậy.
Mặc
dù việc giải phóng những cảm xúc mãnh liệt về mặt thể chất là quan trọng nhưng
nhiều cảm xúc có thể được xử lý một cách đơn giản thông qua trò chuyện. Nếu bạn
gái chia tay anh ấy hoặc bà của anh ấy gọi anh ấy là kẻ lười biếng, anh ấy có
thể tức giận và tổn thương nhưng những cảm xúc này thường có thể được thể hiện
ra bên ngoài thông qua đối thoại. Chỉ cần ngồi xuống và nói chuyện với anh ấy về
những gì đã xảy ra và cho phép anh ấy nghe chính mình nói đôi khi có thể là tất
cả sự chữa lành mà anh ấy cần.
Con
người được sinh ra để cảm nhận những cảm xúc chứ không phải giữ chúng bên
trong, phớt lờ và lãng quên. Một số cảm xúc rất hời hợt và có thể bị loại bỏ dễ
dàng hơn những cảm xúc khác. Nhưng có những nỗi đau sâu sắc hơn, chúng cần được
chữa lành. Phần lớn của quá trình đó là xác định, thể hiện và kiểm tra các cảm
xúc vì chỉ sau khi điều này xảy ra, chúng mới có thể được giải quyết - nếu
không, sự tổn thương, tức giận, buồn bã hoặc vô vọng bị dồn nén (như chúng ta
đã thấy trước đó) có thể chi phối hành vi của một đứa con trai trong những năm
trưởng thành mà anh ta không hề nhận ra.
#2. Dạy con tách cảm xúc ra khỏi hành vi
Giáo
viên mẫu giáo chắc chắn phải đấu tranh với những đứa trẻ không quen chia sẻ. Một
cậu bé giật đồ chơi từ tay người khác và nạn nhân lao ra và đánh vào đầu người
giật đồ. Mặc dù đồ chơi của cậu đã bị đánh cắp nhưng giáo viên vẫn nói với cậu
rằng cậu không được đánh học sinh khác, bất kể cậu tức giận hay hoàn cảnh ra
sao. Yếu tố còn thiếu ở đây là dạy trẻ cách trút cơn giận theo cách lành mạnh
và để nó qua đi. Điều đó không có nghĩa là dập tắt cơn giận của cậu bé hoặc phớt
lờ những đứa trẻ xấu tính; điều đó có nghĩa là tìm cách để con bạn bày tỏ cảm
xúc của mình mà không làm tổn hại đến người khác.
Có
những bà mẹ bảo vệ quá mức nói với con trai mình rằng chúng có quyền tức giận
và chúng xứng đáng nhận được công lý khi bị đối xử sai trái. Đôi khi chúng ta dạy
chúng cạnh tranh với người đã làm tổn thương cảm xúc của chúng hoặc coi người
đó là bạn bè. Chúng ta bảo họ trả thù và thậm chí còn khuyến khích họ nổi điên.
Thay vì giúp các con tìm ra giải pháp, chúng ta lại tiếp tục khơi dậy cơn giận
của chúng, khiến chúng trở nên tê liệt. Cơn giận đột nhiên lấn át họ và họ
không còn làm chủ được cuộc đời mình nữa.
Cảm
xúc là một phần của cuộc sống, kể cả những cảm xúc mà chúng ta gán cho nó ý nghĩa
tiêu cực như “tức giận”, “ghen tỵ”…không phải hoàn toàn là tiêu cực. Vấn đề là
hành vi đi kèm với cảm xúc đó là gì mới là điều quan trọng. Sự tức giận có thể
cung cấp năng lượng và có thể đóng vai trò là động lực trong cuộc sống của một
người đàn ông. Chẳng hạn, nếu một người con trai nghĩ rằng cha mình chưa bao giờ
tôn trọng mình, anh ta sẽ cảm thấy mình không xứng đáng và tức giận với chính
mình vì là “kẻ thua cuộc”. Tuy nhiên, khi anh trưởng thành, chính sự tức giận
và tổn thương đó có thể khiến anh trở nên xuất sắc trong sự nghiệp để có thể
“chứng minh” với cha mình — và với chính mình — rằng anh không như vậy. Ngược lại,
một cậu bé có thể mang trong mình nỗi đau vì bị mẹ mắng liên tục và sự tức giận
chôn giấu có thể khiến cậu đau khổ. Anh ta có thể trở nên trầm cảm, lo lắng hoặc
rất hung dữ. Chẳng hạn, một số đàn ông nổi giận với phụ nữ vì những tổn thương
mà họ phải trải qua khi còn nhỏ dưới bàn tay của mẹ hoặc bà. Nói tóm lại, nếu
những vết thương sâu sắc từ thời thơ ấu của một người con trai không được giải
quyết, anh ta có thể trở thành một người đàn ông bị những vết thương đó điều
khiển trong sự nghiệp và các mối quan hệ của mình.
Những
người mẹ chúng ta không bao giờ muốn con trai mình trở thành nô lệ cho cảm xúc
của chúng, vì vậy khi chúng vẫn đang trưởng thành, điều quan trọng là chúng ta
phải giúp chúng đối mặt với cảm xúc của mình và sau đó đưa ra những lựa chọn
thông minh, lành mạnh. Và đúng vậy, mặc dù chúng ta có thể chưa sẵn sàng đối mặt
với cảm xúc của con trai mình (đặc biệt là những cảm xúc tiêu cực như giận dữ
và tổn thương), chúng ta cần thừa nhận điều gì là tốt nhất cho chúng và làm những
gì đúng đắn.
Khi
dạy con trai mình cách xử lý cảm xúc, chúng ta không thể bỏ dở giữa chừng.
Chúng ta phải hoàn thành công việc và truyền đạt rõ ràng rằng cảm xúc chỉ có vậy
thôi; chúng không phải là những mối quan hệ, chúng không phải là con người và chúng
ta luôn có quyền lựa chọn cách đáp lại chúng. Mẹ cần dạy cho con trai hiểu
rằng cảm xúc của chúng có thể mãnh liệt nhưng đừng để nó kiểm soát hành động của
con.
Trong
một nền văn hóa tự hào về sự thể hiện bản thân và sự minh bạch trong cảm xúc,
quan niệm này có vẻ dị giáo. Chúng ta được dạy rằng cảm xúc của chúng ta quan
trọng hơn hành vi của chúng ta. Điều này có đúng không? Trên thực tế, không.
Hành vi là yếu tố quyết định hạnh phúc và thành công lâu dài của chúng ta.
Thật
không may, nhiều loại hình nghệ thuật giải trí như truyền hình, trò chơi điện tử
và phim ảnh lại khuyến khích các chàng trai để cho cảm xúc của mình chi phối.
Ví dụ: trò chơi điện tử và phim ảnh có thể “siêu thực”, nơi âm thanh to hơn
trong đời thực và bạo lực xảy ra thường xuyên hơn nhiều so với thực tế. Những
điều này khuyến khích các chàng trai cảm thấy tức giận và hành động bạo lực để
đáp lại sự tức giận. Trên thực tế, các nghiên cứu cho thấy rằng những cậu bé
thường xuyên phải chứng kiến cảnh bạo lực trên màn hình sẽ hành động hung hãn
hơn khi ở độ tuổi 20 so với những cậu bé không gặp phải tình trạng này. Phần lớn
âm nhạc mà các chàng trai nghe tập trung vào những cảm xúc tiêu cực và cố gắng
lôi kéo họ vào những cảm xúc đó. Nói cách khác, hầu hết các loại hình nghệ thuật
theo một cách nào đó đều khuyến khích các bé trai thể hiện sự tức giận nhiều
hơn. Nhìn bề ngoài, điều này có vẻ có vẻ mang tính trị liệu - đặc biệt đối với
những cậu bé có cơn giận thực sự và sâu sắc - nhưng trên thực tế, nó lại ngược
lại. Nó có tác dụng tập trung vào những cảm xúc hời hợt hơn là giúp các chàng
trai giải quyết nguyên nhân sâu xa của cảm xúc. Rõ ràng chúng ta phải giúp con
trai mình hạn chế bạo lực giả tạo và giải quyết cơn giận thực sự theo những
cách lành mạnh.
3. Trao cho con vốn từ vựng về cảm xúc như thế nào?
#1. Hãy rèn luyện bản thân để lắng nghe tốt hơn.
Cách
bạn lắng nghe quyết định liệu con bạn tiếp tục nói hay dừng cuộc trò chuyện.
Lắng
nghe con trai bạn khiến nó cảm thấy mình xứng đáng, quan trọng và được yêu
thương. Hãy nghĩ về cảm giác của bạn khi ai đó dừng việc họ đang làm, yêu cầu bạn
ngồi xuống nói chuyện và sau đó lắng nghe những gì bạn nói. Có rất ít điều khác
trên thế giới có thể khiến bạn cảm thấy quan trọng như vậy. Đây là cảm giác của
con trai bạn khi bạn dừng lại và lắng nghe nó.
Bởi
vì đa nhiệm được coi trọng trong xã hội ngày nay, tâm trí của chúng ta liên tục
được huấn luyện để làm điều ngược lại với việc lắng nghe. Tất cả chúng ta đều
quan tâm đến công việc, chuẩn bị bữa ăn trên bàn, con cái đến các cuộc hẹn,
dành thời gian tập thể dục hoặc thời gian vui chơi và vẫn đáp ứng chỉ tiêu của
mình tại văn phòng. Ngày nay các bà mẹ rất bận và rất mệt mỏi. Vậy làm thế nào
bạn có thời gian để lắng nghe? Lắng nghe đòi hỏi bạn phải tắt những suy nghĩ
gây phân tâm, tắt điện thoại, giao tiếp bằng mắt (trong hơn một giây), hành động
quan tâm và có thể lặp lại cho con trai những gì nó vừa nói với bạn. Hãy để cho
con trai thấy, lúc này, chỉ có anh ấy và anh ấy quan trọng hơn mọi thứ.
Khi
một cậu bé trưởng thành, cậu ấy bảo vệ cảm xúc của mình một cách khắt khe vì
chúng đại diện cho một phần lớn con người cậu ấy với tư cách là một người đàn
ông. Nếu anh ấy cho phép người anh ấy yêu nhìn thấy cảm xúc thật của mình và
người đó không đón nhận họ bằng sự tử tế và tôn trọng, anh ấy sẽ nhận ra rằng cảm
xúc của mình không đáng được tôn trọng. Trong trườn hợp đó, anh ấy sẽ rút lui.
Đó là lý do tại sao điều cực kỳ quan trọng là bạn phải chăm chỉ rèn luyện kỹ
năng nghe của mình, bắt đầu từ khi trẻ còn nhỏ. Rất nhiều thứ đang bị đe dọa.
Khi nói chuyện, anh ấy không chỉ nói bằng lời; anh ấy đang kể cho bạn nghe về bản
thân anh ấy - anh ấy nghĩ gì về bản thân, điều anh ấy hy vọng và điều anh ấy lo
sợ. Tất cả đều ở đó, ẩn giấu giữa những tiếng thở dài và những cái nhún vai, và
bạn sẽ bỏ lỡ tất cả nếu không thực sự lắng nghe.
Hãy
tập trung toàn tâm toàn ý vào cuộc trò chuyện với con, hãy bỏ điện thoại xuống,
đừng ngắt lời con khi chúng nói, đừng khiến chúng xấu hổ và cho thấy chúng rằng
bạn đang xấu hổ vì chúng và trên hết hãy kiên nhẫn. Chỉ có thế mẹ mới có thể kết
nối và trò chuyện được với con trai của mình.
2#. Hiểu sự khác biệt giữa con trai và con gái để nói chuyện phù hợp
Chúng
ta biết rằng con trai sử dụng ít từ hơn trong ngày so với con gái. Thay vì nói
ra những gì mình nghĩ trong đầu, các chàng trai có xu hướng giữ suy nghĩ của
mình cho riêng mình và chỉ chia sẻ chúng với những người bạn mà họ biết rằng họ
có thể tin tưởng. Nếu con trai có cảm xúc mạnh mẽ về điều gì đó, nó có thể suy
ngẫm về những suy nghĩ đó một thời gian và đợi cho đến khi tìm được một người bạn
mà nó biết sẽ đánh giá cao những cảm xúc đó và không chế giễu mình.
Mặt
khác, các cô gái thể hiện bản thân một cách tự do hơn. Nếu một ý nghĩ xuất hiện
trong đầu, họ sẽ chia sẻ nó nhanh hơn một cậu bé. Con gái là những người giao
tiếp tự nhiên hơn, một phần vì như tôi đã đề cập, trò chuyện là phương tiện
giúp con gái gắn kết với người khác, trong khi con trai gắn kết bằng cách tham
gia các hoạt động với người khác.
Đây
là điểm khác biệt rất quan trọng mà các bà mẹ cần hiểu. Nếu một người mẹ có con
gái và sau đó có con trai, bà sẽ ngạc nhiên khi thấy họ phản ứng khác nhau như
thế nào trước cùng một tình huống. Con trai của cô ấy có thể nói ít từ hơn và
ngôn ngữ của nó có thể phát triển muộn hơn con gái cô ấy, và khi lớn hơn, nó có
thể không nói về cảm xúc của mình một cách dễ dàng như chị gái. Do đó, một người
mẹ có thể bắt đầu cảm thấy rằng con trai mình không thích ở bên bà nhiều như
con gái, đơn giản vì nó ít nói hơn. Điều này không đúng. Con trai cảm nhận được
phạm vi và chiều sâu cảm xúc mà con gái cảm nhận được; họ chỉ không thể hiện
chúng. Vì vậy, những người mẹ chúng ta cần quan sát con trai mình cẩn thận hơn
để nhận ra những tín hiệu cảnh báo chúng ta khi có điều gì đó không ổn xảy ra với
chúng. Chúng ta cần chú ý đến tâm trạng, ngôn ngữ cơ thể, sự thay đổi trong
tình bạn và điểm số của con trai mình. Những thay đổi này thường là dấu hiệu đầu
tiên cho thấy có điều gì đó không ổn, bởi vì con trai ít nói về những rắc rối của
mình hơn con gái.
3#. Đủ mạnh mẽ để con tin MẸ có thể xử lý cảm xúc của nó.
Con
trai muốn 3 điều khi nói chuyện với ai đó. Chúng muốn một người không bị sốc bởi
những gì chúng sẽ nói; người đó sẽ không phớt lờ họ; và người đó sẽ không cảm
thấy tiếc cho họ. Điều rất quan trọng là bạn phải truyền đạt với con trai mình
rằng dù con có nói gì đi chăng nữa (miễn là con nói với giọng tôn trọng), bạn đều
có thể xử lý được. Bạn sẽ không thở hổn hển hay nhảy dựng lên, bạn sẽ để anh ấy
nói chuyện mà không gạt đi, bạn sẽ bình tĩnh và thấu hiểu.
Nếu
anh ấy gặp rắc rối ở trường, nhiều khả năng anh ấy sẽ nói với bạn nếu bạn không
la mắng anh ấy là một đứa trẻ hư hỏng. Mặt khác, nếu rắc rối của anh ấy bắt nguồn
từ việc anh ấy đã làm sai, bạn không muốn anh ấy nghĩ rằng hành động của mình sẽ
không phải chịu hậu quả gì. Chắc chắn là có, hậu quả là cần thiết để lỗi lầm là bài học,
nhưng điều đó khác với việc bạn trở nên tức giận trước tình huống đó.
Những
cậu bé lớn hơn có thể ngại nói chuyện với mẹ vì sợ mất đi sự tôn trọng của mẹ.
Xấu hổ là động lực mạnh mẽ để giữ im lặng. Con trai bạn cần biết rằng bạn sẽ
không bao giờ làm nó xấu hổ hay cảm thấy xấu hổ về nó - bất kể nó có làm gì đi
chăng nữa. Anh ấy cần biết rằng bạn có thể nổi điên nhưng bạn sẽ không hét lên
hay hành động như kẻ mất trí. Anh ấy cũng cần biết rằng bạn sẽ không tập trung
vào bản thân và hỏi xem anh ấy nghĩ điều đó khiến bạn cảm thấy thế nào. Điều
này thật khó khăn, nhưng bạn cần tỏ ra cởi mở, chấp nhận và trung lập
trong phản ứng của mình nhất có thể. Một lần nữa, điều này không có nghĩa là bạn
sẽ không khó chịu, không đồng ý với anh ấy hoặc thất vọng; đây là về cách bạn xử
lý phản ứng ban đầu của mình để mở đường cho anh ấy mở lòng với bạn.
Nhiều
bà mẹ vô tình làm con trai mình xấu hổ. Điều này thường xảy ra khi người mẹ chỉ
trích con trai mình hơn là hành vi của nó. Khi con trai làm mẹ thất vọng, bà cảm
thấy bị tổn thương. Phản ứng tự nhiên của mẹ là giận dữ đả kích anh ta và chỉ
ra lỗi lầm của anh ta hoặc tấn công tính cách của anh ta. Một cách khác mà các
bà mẹ có xu hướng khiến con trai mình xấu hổ là nói với chúng rằng mẹ cảm thấy
xấu hổ vì hành vi của con. Ví dụ, một cậu bé mười sáu tuổi bị bắt vì đi xe quá
tốc độ có thể gọi điện cho mẹ cậu từ đồn cảnh sát và nghe mẹ cậu nói: “Sao con
có thể làm điều này với mẹ?” Thay vì nghĩ đến con trai, người mẹ lại tập trung
vào nỗi đau của chính mình. Tất cả những người mẹ như chúng ta đều từng làm điều
này ở một thời điểm nào đó, bởi vì sự thật là chúng ta coi hành vi của con trai
mình là gắn với cá nân mình. Ở một mức độ nào đó, chúng tôi cũng cảm thấy có
trách nhiệm. Nhưng sự thật không phải như vậy, bạn cần lùi lại một chút, đứng xa
một chút và trung lập, để có thể sáng suốt đưa ra những hành động mà không bị cảm
xúc chi phối.
Lời
kết
Trao
cho con vốn từ vựng giầu cảm xúc là việc thượng đế đặt vào tay các bà mẹ. Con
trai bạn trở thành người đàn ông như thế nào, điều đó phụ thuộc vào việc bạn làm
tốt việc này đến đâu. Con trai bạn có thể trở thành một người đàn ông bộc lộ cảm
xúc một cách thoải mái và bộc phát đến mức hủy hoại cuộc sống của những người
thân yêu. Con trai bạn cũng có thể trở thành một người đàn ông kìm nén cảm xúc
và tự hủy hoại mình. Vấn đề mà chúng ta gặp phải không nằm ở tình cảm hay ở đàn
ông mà nằm ở cách xử lý và sắp đặt lệch lạc những tình cảm đó trong lòng con
người. Chúng ta phải giúp con cái mình lớn lên trong một môi trường mà cảm xúc
chiếm vị trí xứng đáng. Nếu làm tốt, đây có thể là một trong những món quà ý
nghĩa nhất mà chúng ta dành tặng con trai mình để đảm bảo sức khỏe tâm lý lành
mạnh. Và người con trai nào cũng xứng đáng được như vậy.
Comments
Post a Comment
Hãy để lại ý kiến của bạn tại đây