Nuôi dạy và thúc đẩy đứa trẻ ham quyền lực- nghệ thuật điều chỉnh dòng chảy một con sông.

 

cậu bé quyền lực


“Quyền lực không làm hỏng con người. NỖI SỢ  thiếu quyền lực làm hỏng con người.” —JOHN STEINBECK

Đứa trẻ bị hấp dẫn và thúc đẩy bởi quyền lực

Như đã đề cập trong các bài trước, mỗi cá nhân có thể có nhu cầu khác nhau và bị hấp dẫn và thúc đẩy hành động bởi các yếu tố khác nhau. Tựu chung lại có thể nhóm các yếu tố đó thành 8 nhóm động cơ, nhu cầu điển hình thúc đẩy một người suy nghĩ và hành động. (xem thêm bài viết: Điều gì thúc đẩy đứa trẻ hành động) Một trong số đó là nhóm có nhu cầu cao và bị thúc đẩy bởi “Quyền lực”. (Để thuận tiện, ngắn gọn, tôi sẽ tạm gọi tắt những đứa trẻ này là “Đứa trẻ quyền lực” mặc dù chưa sát nghĩa lắm!)

Người có nhu cầu và bị thúc đẩy bởi quyền lực mạnh mẽ quan tâm nhiều đến việc kiểm soát và gây ảnh hưởng. Nhiều bậc cha mẹ và giáo viên có vẻ lo lắng, thậm chí sự hãi nhận thấy con mình (học sinh của mình) có mong muốn, nhu cầu và bị thúc đẩy bởi “Quyền lực”. Trên thực tế, đây không nên được coi là một đặc điểm tiêu cực mà chỉ là một kiểu thế giới quan nhất định. Điều thú vị là, những người tranh giành quyền lực có thể có lòng tự trọng rất mạnh mẽ hoặc rất yếu. Nhu cầu quyền lực của họ có thể bắt nguồn từ cảm giác tự tin và vượt trội, hoặc có thể bắt nguồn từ cảm giác bất lực và thấp kém. Những người bị thúc đẩy bởi quyền lực thích trách nhiệm và quyền hạn.

Đứa trẻ bị thúc đẩy bởi quyền lực là một trong những đứa trẻ bị sợ hãi và hiểu lầm nhất trong lớp học và ở nhà. Những đứa trẻ này gây ra sự lo lắng, hoảng sợ và sợ hãi lớn cho cha mẹ và giáo viên. Trên thực tế, những đứa trẻ này có xu hướng gây ra những điều tồi tệ nhất cho người nuôi dưỡng, chăm sóc và dạy dỗ chúng. Như một phụ huynh đã từng nói với tôi khi kết thúc một buổi hội thảo, “Thật không công bằng! Hồi nhỏ tôi rất sợ bố mẹ…. Bây giờ tôi là cha mẹ và tôi sợ con mình.”

Phản ứng không phù hợp và có phần phi lý này đối với đứa trẻ bị quyền lực điều khiển dựa trên một quan niệm sai lầm phổ biến và khá tai hại. Người lớn cảm thấy rằng khi một đứa trẻ khao khát quyền lực, nó muốn chiếm lấy một phần quyền lực của chúng ta . Bởi vì không muốn mất quyền kiểm soát lớp học hay ngôi nhà, chúng ta tự lôi kéo mình vào những cuộc tranh giành quyền lực xuất phát từ việc chúng ta không chịu từ bỏ quyền lực của mình . Người lớn cần phải hiểu rằng đứa trẻ không muốn bất kỳ quyền lực nào của chúng ta. Anh ấy chỉ muốn một số thứ của riêng mình.

Một sự tương tự. Giả sử bạn có một ngọn nến đang cháy và tôi cầm một ngọn nến chưa thắp sáng. Bạn chạm bấc của bạn vào của tôi. Bây giờ ngọn nến của tôi có ngọn lửa, sức nóng và ánh sáng; nhưng ngọn nến của bạn vẫn tiếp tục được thắp sáng và ngọn lửa của bạn không hề bị suy giảm. Bạn đã cho tôi ngọn lửa mà không làm giảm đi ngọn lửa của chính bạn. Vì vậy, nó là với sức mạnh. Bạn có thể sử dụng các kỹ thuật cụ thể để trao quyền lực cho một đứa trẻ mà không từ bỏ bất kỳ quyền lực nào của chính bạn. Tương tác với trẻ em không nhất thiết phải là “kẻ thắng được tất cả”. Chúng ta nên cố gắng biến các cuộc tranh giành quyền lực thành tình huống đôi bên cùng có lợi.

Đó cũng là mục đích của bài viết này: Làm sao để ứng xử với đứa trẻ có mong muốn và nhu cầu về quyền lực mạnh mẽ một cách phù hợp để thúc đẩy động lực lành mạnh trong chúng, để thổi bùng lên ngọn lửa nhiệt huyết, đam mê trong khi không làm mất đi vai trò, quyền lực, quyền hạn và vị thế của mình với tư cách là cha mẹ, giáo viên.

Để hiểu và đồng cảm với đứa trẻ quyền lực, trước tiên chúng ta phải xem xét bản chất nhu cầu quyền lực của một đứa trẻ. Khi đứa trẻ lớn lên ở tuổi thiếu niên, nó tự nhiên phát triển nhu cầu về quyền lực và quyền kiểm soát cuộc sống của mình. Trẻ em hầu như không có quyền lực. Chúng không thể chọn trường học, nhà ở, gia đình hay thậm chí cả tên của mình (vì thế mà trẻ vị thành niên rất thích đặt biệt danh cho nhau). Kết quả là, nhiều trẻ phát triển nhu cầu quyền lực mãnh liệt và có thể cố gắng giành quyền kiểm soát ở nhà hoặc trong lớp học.

Một lần nữa, người lớn thường phản ứng không phù hợp và không hiệu quả trước những thách thức đối với quyền lực của chúng ta. Chúng ta cho phép mình bị lôi kéo vào những cuộc tranh giành quyền lực không mang lại kết quả và gây tổn hại. Chúng ta không nhận ra rằng nỗ lực của một đứa trẻ nhằm đạt được quyền lực cá nhân là một bước tự nhiên và cần thiết trong quá trình trưởng thành. Trẻ em cần những giới hạn và hạn chế—và luôn luôn chống lại những giới hạn này. (xem thêm bài viết: thiết lập giới hạn với trẻ thiếu niên). Đây là cách nguyên thủy của mỗi một cá nhân, ai cũng vậy, để xác định ranh giới của họ ở đâu. Tất cả chúng ta đều nên ghi nhớ những lời dạy khôn ngoan của nhà tâm lý học Salvador Minuchin: “Cha mẹ không thể bảo vệ và hướng dẫn nếu không kiểm soát và thiết lập giới hạn.. Trẻ em không thể trở thành cá nhân nếu không chống cự và tấn công. Do đó, quá trình nuôi dạy trẻ vốn có tính xung đột.”

Nói cách khác, nhiệm vụ của chúng ta với tư cách là cha mẹ và giáo viên là giữ cho trẻ em cảm giác yên tâm  được an toàn. Nhưng nếu trẻ em muốn trưởng thành và lớn lên, chúng cần phải phản đối những hạn chế của chúng ta và thể hiện tính tự lập của mình. Xung đột và bất hòa là kết quả tự nhiên. Xung đột là không thể tránh khỏi và trách nhiệm của người lớn là đảm bảo rằng những xung đột không thể tránh khỏi này gây ra thiệt hại tối thiểu cho người chăm sóc, đứa trẻ và mối quan hệ mà họ chia sẻ.

THÁCH THỨC KHÔNG TUÂN THỦ

Có một số đặc điểm và hành vi phổ biến ở những trẻ có nhu cầu quyền lực cao. Mong muốn quyền lực và quyền kiểm soát của họ thường dẫn đến hành vi phản kháng, không tuân thủ, bướng bỉnh hoặc chống đối. Tất nhiên, hành vi này thường xuyên gây ra xung đột với các nhân vật có thẩm quyền và đồng nghiệp như cha mẹ, thầy cô và bạn bè cùng lứa. Những đứa trẻ này thường không đsp ứng ứng với các kỹ thuật quản lý truyền thống và người lớn sẽ thấy rằng cần phải nghĩ ra các chiến lược độc đáo để giải quyết hiệu quả hành vi không tuân thủ và thách thức đặc trưng của hành vi này.

Điều quan trọng là phải nhận ra rằng có sự khác biệt cơ bản và đáng kể giữa hành vi thách thức và hành vi không tuân thủ. Sự thách thức bao gồm sự phản kháng mạnh mẽ bằng lời nói hoặc thể chất đối với các hướng dẫn, chỉ dẫn, yêu cầu hoặc mệnh lệnh. Ví dụ về hành vi thách thức có thể bao gồm gây hấn về thể chất, phá hủy tài sản, từ chối tuân thủ, bỏ trốn, trốn học và nói dối. Những hành vi không tuân thủ mang tính gián tiếp và thụ động hơn. Nhóm hành vi này có thể bao gồm phàn nàn, than vãn, trì hoãn, phớt lờ yêu cầu, khóc lóc hoặc làm phiền người khác. Mặc dù tất cả những hành vi này đều gây rối trong lớp học và ở nhà, nhưng điều quan trọng là người chăm sóc phải nhận ra rằng có nhiều hành vi bị thúc đẩy bởi quyền lực và các hành vi thách thức nghiêm trọng và gây rối hơn so với những hành vi không tuân thủ.

GIẢI QUYẾT CUỘC ĐỐI ĐẦU TRANH GIÀNH QUYỀN LỰC

Xung đột để tranh giành quyền lực là tất yếu trong quá trình chăm sóc và nuôi dạy một đứa trẻ quyền lực. Giải quyết những cuộc đối đầu này là việc đầu tiên phải thực hiện trước khi có thể nghĩ đến việc thúc đẩy hay nuôi dưỡng tố chất lãnh đạo trong chúng. Để hiểu và giải quyết những xung đột tự nhiên xảy ra giữa người lớn và trẻ em, bạn phải hiểu rằng trẻ em và người lớn có những chương trình nghị sự khác nhau—và thường xung đột nhau. Bố muốn có một gara sạch sẽ, gọn gàng, mẹ muốn có căn phòng vệ sinh và sạch sẽ, nên giao cho con trai, con gái dọn dẹp. Mục tiêu của bố là một gara ngăn nắp. Cậu con trai muốn hoàn thành nhiệm vụ khó chịu này càng nhanh càng tốt để có thể cùng bạn bè chơi bóng đá. Hai mục tiêu của họ đang cạnh tranh nhau và điều này tạo ra cơ hội cho xung đột. Các mục tiêu xung đột nhau ảnh hưởng đến vô số tương tác giữa trẻ em và người lớn, bao gồm bài tập về nhà, giờ đi ngủ, giờ ăn, v.v. Khi xem xét những mục tiêu xung đột này, không có gì ngạc nhiên khi các cuộc tranh giành quyền lực lại rất phổ biến giữa người lớn và trẻ em.

Những cuộc tranh giành quyền lực này thường liên quan đến những niềm tin được ấp ủ và sâu sắc nhất của người lớn. Con trai của giáo viên bắt đầu trốn học; con gái của viên cảnh sát bắt đầu thử dùng ma túy trái phép; con của mục sư từ chối tham dự các buổi lễ ngày Chủ nhật. Những thách thức này gây đau đớn cho người chăm sóc và thường dẫn đến những xung đột đáng kể có thể gây ra những tổn hại không thể khắc phục được đối với mối quan hệ giữa người lớn và trẻ em. Trẻ em thường sẽ chọn những trận chiến đối đầu trực tiếp với niềm tin cốt lõi của cha mẹ, nhằm thách thức những ranh giới đã được thiết lập. Những đứa trẻ bị quấy rầy hoặc gặp rắc rối sâu sắc sẽ sử dụng những chiến lược này nhằm cố gắng hạ nhục hoặc đánh bại cha mẹ hoặc giáo viên của chúng. Tuy nhiên, hầu hết trẻ em chỉ đang cố gắng kiểm tra và đánh giá giới hạn của thế giới chúng đang sống.

Khi bạn tham gia vào một cuộc tranh giành quyền lực căng thẳng với một đứa trẻ, bạn sẽ tự động thua trận! Người lớn không nên tranh cãi với trẻ em. Chúng ta là những nhân vật có thẩm quyền. Vai trò của đứa trẻ là làm theo mong muốn của chúng ta . Nếu một cuộc tranh giành quyền lực nghiêm trọng xảy ra thì người lớn đó đã thất bại ở đâu đó trong quá trình này. Trách nhiệm của người lớn là tránh, ngăn chặn hoặc dập tắt cuộc tranh giành quyền lực.

Khi những cuộc tranh giành quyền lực không thể tránh khỏi xảy ra, người lớn nên—càng nhiều càng tốt—chọn chiến trường, vũ khí và quy tắc giao tranh! Mục tiêu của bạn là giành chiến thắng trong cuộc chiến (sự phát triển trưởng thành của đứa trẻ) và bạn không cần phải thắng trong mỗi trận chiến.

Nếu bạn nhất quyết đòi phải tuân thủ hoàn toàn và hoàn toàn, bạn đã tước đi của trẻ một công cụ học tập có giá trị: những hậu quả tự nhiên (xem bài viết: Hậu qủa tự nhiên và nguyên tắc áp dụng trong kỷ luật). Ví dụ, cha mẹ có thể yêu cầu con hoàn thành bài tập về nhà một cách kỹ lưỡng và chính xác vào mỗi buổi tối. Những cuộc xung đột về bài tập về nhà sẽ xảy ra thường xuyên. Trận chiến diễn ra ác liệt! Có lẽ tốt nhất nên lùi lại một chút và không nhất quyết phải tuân thủ hoàn toàn. Đứa trẻ sau đó sẽ phải đối mặt với hậu quả của sự thất bại của mình (giáo viên khiển trách, điểm kém). Trải nghiệm này có thể đóng góp rất lớn vào khả năng làm bài tập về nhà của trẻ trong tương lai.

Có thể hữu ích khi xem xét cách bạn xử lý tình huống tương tự với người lớn. Giả sử một người bạn hỏi mượn máy cắt cỏ của bạn vào thứ Ba. Bạn cho anh ta mượn máy cắt cỏ nhưng yêu cầu anh ta trả lại cho bạn trước thứ Sáu để bạn có thể cắt cỏ cho bữa tiệc nướng Chủ nhật mà bạn tổ chức. Rất khó có khả năng bạn sẽ gọi điện cho anh ấy hàng ngày để nhắc anh ấy về các chi tiết của thỏa thuận. Hơn nữa, nếu anh ta không trả lại dụng cụ cho bạn vào thứ Sáu, bạn chắc chắn sẽ không la mắng anh ta hoặc giảng cho anh ta về trách nhiệm cá nhân. Đúng hơn là bạn sẽ không cho anh ta mượn máy cắt cỏ nữa. Anh ta sẽ phải gánh chịu những hậu quả tự nhiên nếu không tuân thủ cam kết của mình. Trải nghiệm một hậu quả tự nhiên sẽ giúp đảm bảo sự tuân thủ của trẻ nhiều hơn là hàng giờ thuyết giảng, cằn nhằn hoặc thương lượng - đặc biệt đối với trẻ bị quyền lực điều khiển.

Chọn trận chiến của bạn

Những cuộc giao tranh hàng ngày này khiến chúng ta tốn thời gian, mất tập trung, tích tụ cảm xúc tiêu cực không hiệu quả và mệt mỏi. Mỗi ngày chúng ta phải mất năng lượng để chuẩn bị cho trận chiến, vũ khí luôn sẵn sàng. Lời khuyên cho bạn là chúng ta không cần phải tham dự mọi trận chiến mà chúng ta được mời gọi hoặc khiêu khích!”

Đó là một lời tư vấn khôn ngoan. Chúng ta nên quyết định chọn cách đấu tranh của mình và chỉ đối đầu và đấu tranh với con về những vấn đề quan trọng và cốt yếu. Chúng ta nên kêu gọi đình chiến đối với những cuộc đối đầu tầm thường mà chúng tôi gặp phải hàng ngày. Trên thực tế các ván đề dẫn đến xung đột có đến hơn 90% là vớ vẩn, nhỏ nhặt và không cần thiết. Có thể ban đầu, chúng ta thua một số trận chiến mà lẽ ra ta có thể thắng, nhưng cuối cùng mục đích của chúng ta là chiến thắng trong cuộc chiến cuối cùng, đó là sự trưởng thành của con cái chúng ta.

Đôi khi không tham gia chút nào là chiến thuật tốt nhất để tránh tranh giành quyền lực với trẻ. Khoảnh khắc bạn rơi vào cuộc tranh giành quyền lực với con mình, bạn đã thua cuộc. Bạn tự hạ thấp mình khỏi vị trí quyền lực của mình khi thực hiện hành vi “ăn miếng trả miếng” với con mình. Công việc của bạn với tư cách là cha mẹ là làm gương cho hành vi phù hợp. Điều đó khó thực hiện nếu bạn bị kéo vào cuộc tranh giành quyền lực với con mình. Bạn càng tham gia nhiều, con bạn sẽ càng cảm thấy được trao quyền nhiều hơn. Nó cũng sẽ củng cố niềm tin sai lầm của họ rằng không vâng lời và hay tranh cãi là một cách hữu ích để thao túng những tình huống mà họ không thể đạt được mục đích. Bạn không cần phải tham dự mọi cuộc chiến mà bạn được mời. Một khi bạn đã thiết lập ranh giới của mình, đừng tranh luận với con bạn. Ví dụ:

Con: Bố ơi, con có thể xem TV sau khi con làm xong bài tập về nhà không?

Bố: Đêm học là 8 giờ 30 và con không được phép xem TV quá 7 giờ 30 trong đêm học.

Trẻ: (la hét) Nhưng con làm xong hết bài tập rồi! Thật không công bằng!

Bố: Quy tắc là không xem TV sau 7:730 vào các đêm học.

Cuộc thảo luận nên dừng lại ở điểm này. Nếu con bạn tiếp tục leo thang, đừng tham gia. Khi chúng đã có cơ hội bình tĩnh lại và tự trấn tĩnh, hãy coi cơ hội này như một “khoảnh khắc có thể dạy được”. Hãy để con bạn biết rằng bạn đồng cảm với sự thất vọng của chúng và việc chúng không hài lòng về kết quả là điều bình thường. Tuy nhiên, sẽ không ổn nếu họ làm như vậy (chèn hành vi tiêu cực, ví dụ như la hét, đóng sầm cửa). Yêu cầu con bạn xem xét những gì chúng có thể làm khác đi vào lần tới. Sau đó, bạn có thể cần áp dụng một hình phạt phù hợp với hành vi.)

Ngoài ra, chúng ta cũng có thể sử dụng các chiến lược để trao quyền lực cho con. Khi chúng ta nhận ra rằng quyền lực và khả năng kiểm soát là NHU CẦU quan trọng của concon sẽ không thể học tập hiệu quả cho đến khi những nhu cầu đó được đáp ứng. Con cần quyền lực nên chúng ta nên đưa cho cô ấy một ít. Như vậy chúng ta đã thắp ngọn nến của con ấy bằng ngọn nến của mình mà không làm mất đi ngọn lửa nào!

Chiến lược này có thể dễ dàng sử dụng ở nhà hoặc trên sân chơi. Hãy tìm kiếm lời khuyên hoặc ý kiến của Đứa trẻ quyền lực về các vấn đề gia đình và bất cứ khi nào có thể, hãy làm theo lời khuyên của anh (cô) ấy. Một lần nữa, những kỹ thuật này không —theo bất kỳ cách nào—làm mất đi quyền lực hoặc khả năng kiểm soát của bạn. Bạn chỉ trao một chút quyền lực cho đứa trẻ. Bạn đang đáp ứng thành công và hiệu quả nhu cầu quan trọng của trẻ.

Không có gì khiến một người cảm thấy mạnh mẽ hơn việc được trưng cầu ý kiến của mình và làm theo. Ba điều quan trọng nhất mà người lớn có thể làm cho và với một đứa trẻ quyền lực là lắng nghe, lắng nghe và lắng nghe. Hãy để anh ấy tham gia vào các cuộc thảo luận trong gia đình và đáp ứng sở thích của anh ấy khi bạn có thể. Hãy tìm cơ hội để trao quyền cho anh ấy bằng cách giao cho anh ấy trách nhiệm, xin lời khuyên của anh ấy hoặc yêu cầu anh ấy đóng góp ý kiến.

Khi bạn liên tục đặt các giứi hạn, ngăn cản, cấm trẻ hành động nào đó bằng từ “Không”, lúc đó trẻ chỉ cần nghe thấy “không” hoặc bị yêu cầu ngừng làm việc nhiều lần trong ngày, chúng có thể dễ dàng nản lòng và dẫn đến nhiều cuộc tranh giành quyền lực hơn. Khi chúng ta học cách buông bỏ và nói “có”, sự thất vọng đó bắt đầu tan biến. Tất cả chúng ta, kể cả trẻ em, đều cần có cảm giác kiểm soát được cuộc sống của mình. Đôi khi việc tìm kiếm sự cân bằng giữa nhu cầu kiểm soát của chúng ta và nhu cầu kiểm soát của con cái chúng ta có thể khó khăn.Vì thế, tôi thường thực hiện phương pháp tự hỏi mình trước mỗi khi có thể có cuộc chiến xảy ra bởi từ “không” của mình với con. Trước khi nói không với con mình, điều quan trọng là phải quyết định xem việc chúng đang làm có thực sự là vấn đề lớn hay không. Tôi luôn tự hỏi mình 4 câu hỏi:

- Điều này sẽ làm tổn thương anh ta hoặc người khác?

- Việc này có gây thiệt hại về tài sản không?

- Điều này có đi ngược lại các quy tắc, giá trị hoặc niềm tin của gia đình chúng ta không?

- Chúng ta có phải chuyển sang thứ khác không? (giờ đi ngủ, ra khỏi nhà, v.v.)

Nếu câu trả lời cho bốn câu hỏi này là “không” nhưng hành vi đó vẫn khiến tôi khó chịu, thì tôi hãy tự hỏi mình thêm một câu nữa.

“Tại sao tôi cảm thấy cần phải dừng hành vi này?”

Đôi khi là do tâm trạng không tốt, mệt mỏi hoặc mất tập trung và dễ cáu gắt. Đôi khi chúng tai cần kiểm soát nhiều hơn mọi thứ trong cuộc sống nên tôi cố gắng kiểm soát con mình nhiều hơn. Có thể có nhiều lý do tại sao, nhưng hầu hết trong số đó thường là vấn đề của chính chúng ta. Khi vấn đề là của ta, ta cố gắng không nói không với con mình hoặc dừng việc con đang làm. Ta sẽ dễ dàng từ bỏ nó hơn nếu có câu trả lời “không” chắc chắn cho bốn câu hỏi trên. Ta sẽ chọn không tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực vì nó thực sự không phải là vấn đề lớn.

Đưa ra cho con quyền có những lựa chọn nhỏ

Một lần nữa, chiến lược này có thể được sửa đổi cho phù hợp với sân nhà hoặc sân chơi. (“Chi, bạn phải dọn dẹp đống bừa bộn mà bạn để lại trên hè sau khi bạn vẽ. Bạn muốn làm việc đó ngay bây giờ hay sau bữa tối?” “Con gái, bố muốn con cho con chó ăn. Con muốn cho nó ăn đồ hộp hay đồ khô? đồ ăn tối nay?”)

Chìa khóa thành công của chiến lược lựa chọn thứ yếu nằm ở việc truyền tải kịch bản. Người lớn nên trình bày rõ ràng và đơn giản chỉ dẫn của mình và làm theo ngay lập tức với sự lựa chọn hai hoặc ba lựa chọn mà trẻ có thể đưa ra khi hoàn thành hướng dẫn. Tất cả các lựa chọn được đưa ra phải được người lớn chấp nhận dễ dàng và khi trẻ đưa ra lựa chọn, trẻ nên được khen ngợi vì đã đưa ra quyết định phù hợp và kịp thời.

Trao trách nhiệm

Một đưa trẻ bị hấp dẫn bởi quyền lực thường có xu hướng quan tâm đến ai là người chị tách nhiệm chính ở một việc trước khi làm việc đó. Chúng sẵn sàng nhận trách nhiệm nếu không thấy người nào chịu trách nhiệm hoặc người có trách nhiệm không đủ khả năng. “Để một đứa trẻ học cách xử lý trách nhiệm, nó phải được giao trách nhiệm xử lý. Vì thế với những việc vừa sức, đúng khả năng, hãy giao cho trẻ trách nhiệm với việc đó, những công việc và nhiệm vụ phải hoàn thành một cách thường xuyên. Điều này vừa giúp thỏa mãn nhu cầu của trẻ vừa giúp trẻ học hỏi nhiều đức hạnh làm việc.

Cho phép bản thân thua cuộc

Với tinh thần chọn trận chiến của mình, tôi tin rằng việc cho phép đứa trẻ thỉnh thoảng giành chiến thắng là điều thích hợp . Nhiều bậc cha mẹ và các chuyên gia có thể không đồng ý với chiến lược này, nhưng tôi cảm thấy rằng bạn nên tránh làm gương cho những hành vi bướng bỉnh, cố chấp mà bạn đang cố gắng loại bỏ! Tôi nhớ lại một ngày nọ con gái tôi bước vào phòng ăn và giận dữ đóng sầm cửa lại sau lưng. Tôi bảo cô ấy quay lại và đóng cửa lại cho phù hợp. Cô ấy từ chối nên tôi lặp lại mệnh lệnh của mình. Tình hình ngày càng leo thang và dựa trên kinh nghiệm trước đây của tôi, tôi nhận ra rằng nó sẽ sớm mở rộng thành một cuộc đối đầu trực tiếp. Tôi nói: “Được rồi, con gái, quên chuyện đó đi! Chỉ cần đến bàn và ăn sáng. Có một số thông tin quan trọng bố cần cung cấp trước khi chúng ta bắt đầu lên xe và đi làm răng sáng nay. Con có muốn uống thêm một hộp sữa không?”

Tôi ngạc nhiên và hài lòng với câu trả lời của cô ấy. Cô ấy không hả hê hay say sưa với “chiến thắng” của mình. Cô mỉm cười nhẹ, đến bên bàn, tuân thủ và hợp tác trong suốt bữa sáng. Thỉnh thoảng tôi tiếp tục sử dụng chiến lược này với cô ấy. Tôi tin rằng chiến lược này đã thành công vì nó truyền đạt và thể hiện một quyết định chín chắn và có mục đích của tôi. Về cơ bản, tôi đã truyền đạt, “Con giá, bữa sáng của chúng ta và cuộc thảo luận sắp tới của chúng ta quan trọng hơn nhiều so với việc bạn tuân theo mệnh lệnh của tôi. Vì vậy tôi đã quyết định từ bỏ trận chiến này và đầu tư thời gian của chúng ta vào một hoạt động quan trọng hơn nhiều.”

Một lần nữa, mục tiêu của tôi là loại bỏ hành vi bướng bỉnh, bị thúc đẩy bởi quyền lực của cô ấy. Vì vậy, sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu tôi làm gương cho con gái mình và vô tình mô hình hóa hành vi đó bằng cách mù quáng khẳng định rằng tôi thắng mọi cuộc đối đầu.

Nêu các lệnh và hướng dẫn của bạn

Người lớn thường vô tình khơi dậy những cuộc tranh giành quyền lực bằng cách đưa ra những mệnh lệnh không hiệu quả hoặc gián tiếp. Ví dụ: mệnh lệnh không nên được thể hiện dưới dạng câu yêu cầu (“Châu, vui lòng đóng cánh cửa đó lại được không?”) hoặc ân huệ (“Chi, vui lòng đóng cánh cửa đó giúp tôi được không?”). Chỉ thị gián tiếp này có thể dễ dàng châm ngòi cho một cuộc tranh giành quyền lực, ví dụ trẻ nối “Không”. Thay vào đó, hãy ra lệnh bằng một giọng điệu chắc chắn. (“Châu, làm ơn đóng cửa lại.”) Mỗi lần chỉ nói một hướng và chắc chắn rằng bạn thu hút được sự chú ý của trẻ trước khi đưa ra hướng dẫn. Bạn có thể yêu cầu trẻ lặp lại hướng dẫn trước khi bắt đầu nhiệm vụ để chắc chắn rằng trẻ hiểu lời hướng dẫn. Điều này có thể ngăn ngừa xung đột bổ sung.

Tạo và thực thi các quy tắc

Các cuộc tranh giành quyền lực cũng có thể được giảm bớt bằng cách thiết lập và thực thi một bộ quy tắc về hành vi ở lớp học và ở nhà. Bằng cách đặt ra những quy định này, người lớn sẽ phát triển một vùng đệm hiệu quả giữa hành vi của trẻ và người lớn. Các quy tắc —không phải người lớn —phải được tuân theo.

Kỹ thuật “đĩa nhạc hỏng

(Kỹ thuật "Broken Record" của Lee Canter được phát triển vào năm 1992. Kỹ thuật này được sử dụng khi giao tiếp với học sinh hoặc con cái một cách không cho phép đàm phán và đảm bảo học sinh có hành vi không phù hợp sẽ trở lại hành vi phù hợp. Giáo viên  (bố mẹ) cần lặp lại một câu lệnh chuyển hướng rõ ràng cho đến khi học sinh (con cái) tuân thủ.

Kỹ thuật "Broken Record" cũng được sử dụng rộng rãi trong đào tạo kỹ năng quyết đoán để giúp chúng ta cung cấp một phản ứng kiên quyết và rõ ràng. Giống như tên gọi, kỹ thuật "Broken Record" đề xuất rằng chúng ta hành động như một đĩa hỏng "Broken Record"- nơi đĩa bị kẹt và tiếp tục lặp lại điều giống nhau đi đi lại lại.

Khi sử dụng với các công cụ và kỹ thuật quyết đoán khác, nó có thể là một cách hiệu quả để cho người khác biết rằng bạn kiên trì trong vị trí của mình và, không phụ thuộc vào chiến lược nào họ thử, bạn sẽ không chuyển hướng. Bạn chỉ cần tiếp tục lặp lại cho đến khi người khác từ bỏ hoặc nhượng bộ cho yêu cầu của bạn)

Kỹ thuật này hiệu quả vì nó đáp ứng và loại bỏ ba lý do chính khiến trẻ tranh cãi với người lớn: (1) để có được quyền lực và sự kiểm soát, (2) để nhận được sự ủng hộ tích cực từ các bạn cùng lứa khi đối đầu với người lớn, và (3) để tránh nhiệm vụ trước mắt vốn là nguồn gốc của xung đột.

Ví dụ, giả sử một giáo viên đưa ra một yêu cầu đơn giản với một đứa trẻ (ví dụ: ngồi thẳng, bỏ mũ ra). Nếu đứa trẻ bắt đầu tranh luận về vấn đề này, rõ ràng đứa trẻ đã hoàn thành cả ba mục tiêu nói trên : nó giành quyền lực từ giáo viên bằng cách không tuân theo; anh ta được các bạn cùng lớp đánh giá tích cực vì đã chống lại quy định; và thời gian và sức lực của giáo viên đột nhiên được đầu tư vào cuộc tranh luận chứ không phải vào các nhiệm vụ học tập mà cô ấy đã lên kế hoạch cho buổi học đó. Vì vạy bất cháp các chiến lược đánh lạc hướng, giải thích của học sinh bạn chỉ cần lặp lại: “ngồi thẳng, bỏ mũ ra

Có nhiều lý do tại sao cha mẹ và giáo viên không nên cho phép mình bị lôi kéo vào những cuộc tranh cãi với trẻ. Nguyên nhân chính trong số này là trẻ em không tuân theo các quy tắc khi tranh luận. Người lớn thường tuân theo những hướng dẫn đã được thiết lập khi họ tranh luận. Họ bám sát chủ đề, không xúc phạm và không giới thiệu các tài liệu, vấn đề không liên quan. Trẻ em không tuân thủ những quy ước này và khi thua trong một cuộc tranh luận, trẻ sẽ dùng mọi chiến lược để giành lại quyền lực. Nếu kịch bản này nghe có vẻ quen thuộc với bạn một cách kỳ lạ thì kỹ thuật Broken Record có thể cực kỳ hữu ích và hiệu quả.

Đứa trẻ quyền lực cũng được hưởng lợi vì chiến lược này không xúc phạm hay làm trẻ xấu hổ. Giáo viên chỉ lặp lại quy tắc đã được thiết lập trước một cách dễ hiểu và chắc chắn.

Chiến lược Kỹ thuật Đĩa Hỏng (Broken Record) sẽ không chỉ dập tắt một cuộc tranh luận cụ thể mà còn giúp giảm số lượng các cuộc tranh luận trong tương lai vì trẻ nhận ra rằng các mục tiêu của mình (kiểm soát, củng cố, tránh né) không đạt được khi tranh luận với bạn.

Lưu ý nhỏ: Đừng lên giọng. Thay vào đó, hãy giảm âm lượng giọng nói của bạn và truyền…các…từ…ra. Điều này truyền đạt quyết tâm và khả năng kiểm soát rất vững chắc của bạn.

Đừng quên xóa sạch mọi thứ sau cuộc cãi vã, đối đầu.

Điều quan trọng là phải nhận ra rằng đứa trẻ quyền lực CẦN quyền lực. Đó là động lực chính của họ. Họ cần năng lượng giống như bạn cần oxy – họ không thể sống thiếu nó. Bởi vì đây là một nhu cầu quan trọng đối với họ nên họ thường bị ám ảnh bởi việc thiết lập và duy trì quyền kiểm soát. Họ có thể coi các tương tác là mối đe dọa mặc dù không có mối đe dọa nào được truyền đạt hoặc có chủ ý. Họ cũng gặp khó khăn lớn trong việc loại bỏ một tương tác tiêu cực. Họ mang trong mình những mối hận thù và cho rằng những người lớn trong cuộc đời họ cũng vậy. Một cuộc cãi vã tương đối nhỏ với mẹ trên đường đến trường có thể là nguyên nhân khiến đứa trẻ tức giận và lo lắng cả ngày, rất lâu sau khi mẹ quên mất rằng cuộc tranh cãi đã xảy ra. Đứa trẻ xuống xe buýt vào cuối ngày với tâm trạng giận dữ và ủ rũ, người mẹ cũng không hiểu tại sao con lại hờn dỗi và ít giao tiếp.

Bởi vì đứa trẻ gặp khó khăn trong việc lau sạch mọi dấu vết còn vương lạisau một cuộc cãi vã nên người lớn phải làm việc đó. Bất cứ khi nào tôi gặp khó khăn với con trong ngày, bạn nên tìm đến cô ấy trước khi tan sở và mỉm cười, nói một lời tử tế và chúc cô ấy một buổi tối vui vẻ. Bằng cách này, tôi đã truyền đạt: “Bây giờ chúng ta ổn rồi. Chúng ta đã có trận chiến, nhưng điều đó đã ở phía sau và ngày mai là một ngày khác—và hy vọng là sẽ tốt đẹp hơn.” Điều này đã ngăn chặn cơn giận của cô ấy bùng lên và góp phần rất lớn vào mối quan hệ của chúng tôi.

Một nơi của riêng họ

Một trận chiến lớn trong xung đột giữa trẻ em và cha mẹ là vấn đề vệ sinh và tình trạng của phòng ngủ của trẻ. Sự bất hoà này bắt nguồn từ việc quan điểm của trẻ về căn phòng (“một nơi thuộc về riêng tôi”, “một nơi để thư giãn”, “một nơi để trốn chạy”) hoàn toàn khác biệt so với quan điểm của cha mẹ (“phải gọn gàng và sạch sẽ”, “phải được duy trì theo cách tương tự như phần còn lại của ngôi nhà”). Đây có thể là một cuộc chiến mà cha mẹ nên tránh. Phòng chắc chắn sẽ không bao giờ sạch đến mức bạn hài lòng. Bạn có thể muốn nhượng bộ và từ bỏ. Đóng cửa và chấp nhận nó. Khẳng định rằng phòng phải vệ sinh, và thiết lập các nguyên tắc liên quan đến thức ăn, giặt là, v.v., nhưng nhượng bộ về yếu tố gọn gàng. Đây nghe có vẻ như là một lời khuyên cực đoan, nhưng tôi biết nhiều gia đình hoạt động tốt đã chọn con đường này, và họ đã rất hài lòng với kết quả. Nếu bạn thấy không thể từ bỏ vấn đề này, bạn có thể muốn suy ngẫm về nhu cầu cá nhân của mình về quyền lực và kiểm soát.

Bắt nạt

Đứa trẻ quyền lực thường có xung đột với anh chị em - đặc biệt là những đứa trẻ nhỏ hơn - bởi vì nó sẽ cố gắng thỏa mãn nhu cầu quyền lực của mình bằng cách ra lệnh hoặc bắt nạt các em trai hoặc em gái của mình. Hành vi này không được dung thứ và phải được xử lý trực tiếp.

Bằng cách cho phép cô ấy thực thi quyền lực đối với những người trẻ hơn, nhỏ hơn và yếu hơn, bạn đã tạo ra một khuôn mẫu hành vi rất không lành mạnh sẽ gây ra khó khăn lớn về mặt xã hội và cảm xúc cho cô ấy. Cô ấy có thể phát triển cảm giác bất khả chiến bại phi thực tế. Cung cấp cho các em một hệ thống báo cáo hỗ trợ và đáp ứng để chúng có thể thông báo cho cha mẹ về hành vi bắt nạt mà không sợ bị trả thù.

NGUYÊN TẮC KHUYẾN KHÍCH TRẺ CÓ NHU CẦU VÀ MONG MUỐN QUYỀN LỰC

Người chịu trách nhiệm?

Đứa trẻ bị thúc đẩy bởi quyền lực nhìn thế giới khác với cách mà hầu hết trẻ em nhìn. Đứa trẻ này tin rằng mọi tình huống, sự tương tác và hoạt động đều phải có người chịu trách nhiệm. Anh ta không phản ứng tốt với các hoạt động hợp tác trong đó mọi nhiệm vụ, trách nhiệm và quyền lực đều được chia sẻ như nhau. Ông cảm thấy rằng hệ thống phân cấp lãnh đạo từ trên xuống là nền tảng cho sự thành công của bất kỳ hoạt động nào. Điều thú vị là, việc ai là người chịu trách nhiệm thường không quan trọng— miễn là có ai đó. Anh ta tôn trọng quyền lực và thường sẵn sàng nhường lại quyền lực của mình nếu một nhà lãnh đạo có năng lực và quyết đoán bước tới. Nếu có ai đó – bất kỳ ai – chịu trách nhiệm chắc chắn và rõ ràng, Đứa trẻ Quyền lực sẽ cảm thấy thoải mái.

Đây là một khái niệm quan trọng và có ý nghĩa mà người lớn cần ghi nhớ. Nếu người lớn lãnh đạo trong một nhóm từ chối (hoặc không thể) kiểm soát một cách chắc chắn và dứt khoát một tình huống, Đứa trẻ Quyền lực sẽ bước tới và nắm quyền kiểm soát đó. Anh ấy không làm điều này vì tức giận hay thiếu tôn trọng. Đúng hơn, anh ta hành động vì nhu cầu sâu sắc về tình huống cần có một cơ cấu thứ bậc và một người lãnh đạo được chỉ định rõ ràng. Vì vậy, Đứa trẻ quyền lực thường sẽ thách thức một người lớn yếu đuối hoặc thiếu quyết đoán.

Đứa trẻ này mong muốn hai điều từ người lớn trong cuộc đời mình: NĂNG LỰC và SỰ TỰ TIN. Anh ta cần người lớn phải có kỹ năng, quyết đoán và chỉ huy. Nếu không có sự lãnh đạo này, Đứa trẻ quyền lực sẽ bước lên và lấp đầy khoảng trống lãnh đạo.

Trẻ em có quyền lực cũng khá nhạy cảm và nhạy cảm với những người lớn phát tán quyền lực giả cho chúng. Chúng không thích được bảo trợ và phản ứng tiêu cực với những người lớn ném cho chúng một cục xương bằng cách trao cho chúng quyền lực vô nghĩa hoặc tầm thường. Vì lý do này, hãy thận trọng khi sử dụng các phương pháp tiếp cận dân chủ với những đứa trẻ này.

Đừng để hấp dẫn bởi các khái niệm và trào lưuu “dân chủ”. Dân chủ không có chỗ trong mối quan hệ giữa người lớn và trẻ em. Một chế độ độc tài lành tính hoạt động tốt nhất. Như tôi đã nhắc nhở các con chúng tôi khi chúng còn nhỏ, “Gia đình chúng ta là một nền dân chủ… và tôi là chủ tịch (hoặc thường xuyên hơn là phó chủ tịch!).”

Tôn trọng ranh giới

Đứa trẻ quyền lực, về bản chất, sẽ thách thức những ranh giới và hạn chế mà người lớn đặt ra trong cuộc đời cậu. Nếu đứa trẻ làm theo ý mình, những ranh giới sẽ bị xóa bỏ để nhường chỗ cho những lựa chọn mở. Người lớn đôi khi sẽ xóa bỏ mọi ranh giới để làm hài lòng đứa trẻ quyền lực hoặc để tránh sự đối đầu. Cuối cùng, điều này không mang lại lợi ích tốt nhất cho trẻ. Ranh giới được sinh ra từ sự tôn trọng, hợp tác và cân nhắc và là một phần cơ bản của bất kỳ mối quan hệ giữa trẻ em và người lớn.

Đứa trẻ quyền lực thường nhầm lẫn phép lịch sự sự cân nhắc với sự kiểm soát. Họ sẽ đấu tranh chống lại những hạn chế hoặc quy định hợp lý đặt ra cho họ vì họ coi chúng là sự xâm phạm và thách thức quyền tự do và quyền tự chủ của họ.Ví dụ một học sinh mong muốn quyền lực có thể giận dữ vì nhân viên tư vấn ký túc xá yêu cầu cô phải thông báo cho nhân viên tư vấn nơi cô sẽ đi bất cứ khi nào cô rời khỏi ký túc xá. Chúng cảm thấy mình đang bị đối xử “như một đứa trẻ” và nhất quyết yêu cầu dỡ bỏ hạn chế này. Bố mẹ vf giáo viên cần nhắc nhở cô ấy rằng việc thông báo cho những người bạn sống cùng về điểm đến của bạn khi bạn rời khỏi tòa nhà là một phép lịch sự đơn giản. Ví dụ bố có thể nói với cô ấy rằng: bố sẽ không bao giờ rời khỏi bàn ăn ở nhà, rời khỏi nhà và lái xe đi mà không nói với mẹ rằng bố sẽ đi và sẽ đi đâu. Đó không phải là xin phép vợ để rời đi, chỉ bày tỏ phép lịch sự là thông báo cho những người thân yêu về kế hoạch của mình.

Lời hứa và mối đe dọa

Những đứa trẻ được thúc đẩy bởi quyền lực không phản ứng tốt hoặc tích cực trước các mối đe dọa, và những nỗ lực đe dọa này thường gây ra các cuộc đối đầu và tranh giành quyền lực. Bằng cách đe dọa một đứa trẻ, bạn gửi đi thông điệp rằng trẻ không có quyền lực và bạn có toàn quyền kiểm soát. Tất nhiên, động thái này sẽ khá rắc rối đối với đứa trẻ có quyền lực là huyết mạch của mình.

Lời hứa tốt hơn nhiều so với lời đe dọa. Ví dụ: hãy xem xét sự khác biệt sâu sắc trong các thông điệp về sức mạnh được truyền đạt trong hai tuyên bố sau:

Câu A: “Châu, nếu phòng của con không sạch sẽ, tôi sẽ không cho bạn đến hồ bơi đâu.”

Câu B: “Châu, con có thể đến hồ bơi ngay khi phòng của con sạch sẽ.”

Câu A đưa ra một mối đe dọa và thách thức rõ ràng và cho thấy rằng người lớn có toàn quyền kiểm soát tình huống. Tuyên bố B truyền đạt một lời hứa và trao cho con quyền lực đáng kể. Tuyên bố thứ hai cho thấy rõ rằng conquyền kiểm soát tình hình. Chính con và hành vi của con sẽ quyết định liệu con có đến bể bơi hay không . Điều này thiết lập và duy trì động lực tích cực—không mang tính trừng phạt—đối với tình huống và thúc đẩy sự hợp tác và trách nhiệm. Đứa trẻ có nhiều khả năng tuân thủ hơn.

Quyền lực “Power”Quyền hạn (Authority)

Người lớn thường sử dụng thuật ngữ “quyền lực” và “quyền hành” thay thế cho nhau. Trong thực tế, những thuật ngữ này mô tả hai khái niệm khác nhau.

"Power" (quyền lực) và "Authority" (quyền hn) thường được sử dụng để chỉ khả năng gây ảnh hưởng hoặc điều chỉnh người khác, nhưng chúng có những khác biệt quan trọng.  - **Quyền hạn** (Authority): Được hiểu là quyền chính thức và hợp pháp để ban hành mệnh lệnh, ra lệnh và đưa ra quyết định¹. Quyền hạn bắt nguồn từ một nguồn hoặc vị trí hợp pháp¹. Quyền hạn thường dựa trên sự đồng ý, nghĩa là mọi người tự nguyện tuân thủ các quy tắc hoặc quyết định.

- **Quyền lực** (Power): Được hiểu là khả năng hoặc tiềm năng của một người để gây ảnh hưởng và kiểm soát hành động của người khác. Quyền lực có thể đến từ nhiều nguồn khác nhau, bao gồm cả vũ lực hoặc ép buộc. Quyền lực có thể liên quan đến việc tuân thủ thông qua sợ hãi hoặc đe dọa¹.

Bằng cách sử dụng quyền hạn thay vì quyền lực, có thể tránh được xung đột. Hãy nhớ rằng các cuộc tranh giành quyền lực luôn phản tác dụng và luôn làm méo mó quan điểm của trẻ về quyền lực. Nếu đứa trẻ chiến thắng trong cuộc đấu tranh, nó cảm thấy rằng mình thắng vì quyền lực toàn năng; nếu anh ta thua trong cuộc đấu tranh, anh ta cảm thấy mình thua vì quyền lực. Quyền hành nhấn mạnh sự hợp tác, tính hợp lý và các chiến lược phòng ngừa. Quyền lực nhấn mạnh đến khả năng kiểm soát, cảm xúc và các chiến lược phản ứng.

CHIẾN LƯỢC ĐỂ THÚC ĐẨY TRẺ BỊ HẤP DẪN BỞI QUYỀN LỰC

Hãy giao cho con trách nhiệm

Trao quyền lực cho trẻ Trách nhiệm có thể giúp trẻ thỏa mãn nhu cầu về quyền lực, đồng thời nâng cao động lực. Trao quyền cho trẻ bằng cách thỉnh thoảng để trẻ chịu trách nhiệm. Hãy để anh ấy chịu trách nhiệm nhận tin nhắn điện thoại, trông trẻ hoặc bắt đầu bữa tối. Hãy trao cho anh ấy một số quyền hạn và nhớ khích lệ, ghi nhận, cảm ơn anh ấy khi anh ấy xử lý tốt trách nhiệm. Mặc dù ban đầu anh ấy có thể chống lại những “gánh nặng” mới này, nhưng cuối cùng anh ấy sẽ đánh giá cao trách nhiệm và trở nên tự tin hơn.

Hãy để con giúp đỡ người khác

Đứa trẻ quyền lực cũng có thể đạt được quyền lực bằng cách giúp đỡ người khác và làm công việc tình nguyện. Chúng ta đang sống trong một môi trường xã hội không may mắn, trong đó dịch vụ cộng đồng đang được sử dụng như một hình phạt cho các vi phạm hành chí hoạc hơn thế. Điều này thực sự đáng tiếc vì nó khiến trẻ có ấn tượng rằng giúp đỡ hoặc trả ơn là một hình thức trừng phạt. Trên thực tế, việc giúp đỡ người khác là nguồn gốc của sự hài lòng và sức mạnh. Khuyến khích trẻ giúp đỡ những người hàng xóm lớn tuổi, các tổ chức cộng đồng hoặc thậm chí là các thành viên trong gia đình. Điều này có thể giúp ích rất nhiều trong việc thỏa mãn nhu cầu quyền lực của cô ấy.

Bày tỏ sự quan tâm thay vì khen ngợi

Những đứa trẻ quyền lực—không giống như hầu hết những đứa trẻ khác—thường không phản ứng tích cực trước những lời khen ngợi. Khi người lớn bày tỏ sự tán thành đối với hành vi của trẻ, chính người lớn đó là người nắm quyền vì họ đang đánh giá và đánh giá thành tích của trẻ. Tuy nhiên, bạn có thể đáp ứng nhu cầu quyền lực của trẻ bằng cách bày tỏ sự quan tâm đến các hoạt động và sở thích của trẻ. Ví dụ: nếu anh ấy đặc biệt quan tâm đến BlackPink, bạn có thể cắt các bài báo hoặc bức ảnh mà bạn tình cờ xem được và đưa cho anh ấy. Điều này đặt anh ta vào vị trí quyền lực vì đây là lĩnh vực mà anh ta có kiến thức vượt trội.

Đưa ra một khoản phụ cấp (tiền tiêu vặt)

Cha mẹ có thể đáp ứng nhu cầu quyền lực của trẻ bằng cách cung cấp cho trẻ một khoản trợ cấp thường xuyên. Điều này trao quyền cho anh ta đưa ra quyết định chi tiêu và nâng cao ý thức tự chủ và độc lập của anh ta. Tiết kiệm tiền cũng giúp Đứa trẻ quyền lực học cách trì hoãn sự hài lòng. Điều này thường khó khăn đối với trẻ có nhu cầu quyền lực cao.

Có một số sai lầm phổ biến mà cha mẹ mắc phải liên quan đến tiền trợ cấp. Đầu tiên, cha mẹ nên cho phép trẻ tiêu tiền tiêu vặt theo ý muốn. Ban đầu, trẻ sẽ mắc sai lầm và mua sắm bốc đồng mà không được cân nhắc kỹ lưỡng. Anh ta có thể tiêu hết số tiền trợ cấp vào ngày nhận được, khiến anh ta không thể tiêu tiền trong thời gian còn lại của tuần. Đứa trẻ sẽ học hỏi từ những kinh nghiệm này và sẽ bắt đầu phát triển những thói quen tiêu dùng hiệu quả hơn.

Sai lầm lớn nhất mà các bậc cha mẹ mắc phải liên quan đến tiền trợ cấp là gắn tiền trợ cấp hàng tuần với việc trẻ hoàn thành tốt công việc nhà. Đứa trẻ được yêu cầu phải kiếm tiền trợ cấp của mình và việc không hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao sẽ dẫn đến việc trợ cấp bị giữ lại. Đây là một chiến lược cực kỳ kém hiệu quả, đặc biệt đối với trẻ có nhu cầu năng lượng đáng kể.

Đứa trẻ là một thành viên trong gia đình. Như vậy, anh ta có quyền trách nhiệm. Anh ta có quyền chia sẻ nguồn tài chính của gia đình và có trách nhiệm làm những công việc lặt vặt góp phần vào lợi ích chung và hỗ trợ hoạt động thành công hàng ngày của gia đình. Nhưng những quyền và trách nhiệm này phần lớn không liên quan và không nên liên kết theo kiểu nhân quả. Nếu việc phân bổ trợ cấp được xác định bằng việc đứa trẻ hoàn thành công việc nhà thì đứa trẻ sẽ trở thành nhân viên của cha mẹ. Động lực duy nhất mà đứa trẻ có để giúp đỡ việc nhà là tiền tiêu vặt. Là cha mẹ, mục tiêu của bạn là nhờ con giúp đỡ vì đó là điều thích hợp nên làm. Hơn nữa, trong tuần lễ sinh nhật của đứa trẻ, khi nó nhận được nhiều tiền mặt từ ông bà và các thành viên trong gia đình yêu quý, nó có thể sẽ từ chối làm việc nhà vì thành thật mà nói, nó không cần tiền.

Về cơ bản, đứa trẻ sẽ nhận được một khoản trợ cấp. Ngoài ra, trẻ nên làm những công việc được giao. Nhưng cái này không nên liên quan gì đến cái kia.

Tôn trọng chương trình nghị sự của anh (cô) ấy

Một cách khác mà cha mẹ có thể đáp ứng nhu cầu quyền lực là tôn trọng những kế hoạch khó hiểu và phức tạp mà trẻ thường mắc phải. Trẻ tám tuổi của bạn có thể bắt đầu sưu tầm nắp chai; đứa con mười hai tuổi của bạn đột nhiên từ chối xuất hiện cùng bạn ở nơi công cộng; cô bé 14 tuổi của bạn tuyên bố rằng cô ấy sẽ điều chỉnh chế độ ăn của mình. Đây đều là những nỗ lực nhằm giành lấy một mức độ kiểm soát nào đó đối với cuộc sống của họ. Hãy chống lại sự cám dỗ để bác bỏ những hành vi này một cách ung dung hoặc nói với trẻ rằng hành động của trẻ là ngớ ngẩn hoặc vô nghĩa. Chấp nhận và ủng hộ những hành vi này và coi chúng là những bước bình thường và tự nhiên trong quá trình trưởng thành.

Tránh sử dụng áp lực ngang hàng

Một chiến lược không hiệu quả khi áp dụng với đứa trẻ quyền lực là áp lực từ bạn bè. Bằng cách nói “Tại sao bạn không thể ngồi im lặng như Mai?” hoặc “Tại sao bạn không thể giữ phòng sạch sẽ như chị gái mình?” bạn đang tạo ra khoảng trống quyền lực cho trẻ và trẻ sẽ phản ứng tiêu cực. Cô ấy không thể kiểm soát hoặc ảnh hưởng đến hành vi của bất kỳ ai ngoài hành vi của chính mình, và cô ấy sẽ - có thể hiểu được - bực bội khi bị so sánh với một đứa trẻ khác.

Hãy để đứa trẻ đưa ra giải pháp

Khuyến khích đứa trẻ quyền lực tạo ra giải pháp cho các vấn đề. Bằng cách này, cô (cậu) ấy sẽ cảm thấy rằng mình đã tham gia vào tình huống này và có nhiều khả năng sẽ tuân thủ hơn. Ví dụ, nếu mẹ và con có bất đồng về kế hoạch cuối tuần của mình, người mẹ có thể nói: “Phải có cách nào đó chúng ta có thể thỏa hiệp trong vấn đề này để cả hai đều đạt được điều mình muốn . Tại sao bạn không nghĩ về một số giải pháp khả thi và chúng ta sẽ thảo luận lại vấn đề này sau bữa tối.” Cách tiếp cận này khá hiệu quả đối với trẻ có nhu cầu năng lượng mạnh.

Sẵn sàng đàm phán

Khi người lớn đối phó với đứa trẻ quyền lực, họ phải sẵn sàng thương lượng về một số vấn đề và tình huống. Một lần nữa, sẽ không có hiệu quả nếu đáp ứng sự bướng bỉnh bằng sự bướng bỉnh hoặc cứng rắn bằng cứng nhắc. Có vô số lợi ích từ việc đàm phán. Trong số đó có:

- Giảm tranh chấp quyền lực phía trẻ

- Củng cố các giới hạn và ranh giới

- Phản ánh sự sẵn lòng lắng nghe và xem xét ý kiến, cảm xúc của trẻ

- Cung cấp một mô hình linh hoạt tích cực

- Củng cố các kỹ năng đàm phán, thương lượng và hòa giải có giá trị trong thế giới thực

mối quan hệ giữa người lớn và trẻ em

Tất nhiên, không phải mọi vấn đề và tình huống đều có thể thương lượng được. Những vấn đề nghiêm trọng liên quan đến an toàn, sức khỏe, đạo đức và giá trị cốt lõi là không thể thương lượng (“Mẹ ơi, bạn con có một hộp pháo hoa mà chú anh ấy tặng. Con có thể mua một ít để sử dụng trong bữa tiệc sinh nhật của mình không?”) Các vấn đề ảnh hưởng đến sức khỏe và sự an toàn nói chung là không thể thương lượng được. Bất kỳ vấn đề nào trái ngược với giá trị của gia đình hoặc gây ra sự bất tiện hoặc tốn kém lớn cũng không được phép thương lượng. Nhưng có nhiều vấn đề hàng ngày có thể được thương lượng cho và nhận.

Xử lý các quyết định kém của trẻ

Một động lực khác liên quan đến những đứa trẻ bị quyền lực điều khiển là nhu cầu kiểm soát của chúng - theo điều kiện của chúng. Sự khao khát kiểm soát này có thể khiến họ đưa ra những quyết định phản tác dụng và phi lý. Ví dụ, khi một cậu bé nài nỉ bố mua cho cậu một cây kem ốc quế khổng lồ. Người cha nói với anh rằng một chiếc jumbo quá lớn nhưng ông sẽ mua cho anh một chiếc vừa tầm hơn. Cậu bé nói rằng nếu không mua được một chiếc jumbo, cậu sẽ không muốn bất cứ thứ gì và rời khỏi cửa hàng tay không. Và cuối cùng cậu ta đã không có chiếc kem nào cả. Nhu cầu kiểm soát tình hình đã khiến anh đưa ra một quyết định rất sai lầm. Người cha lẽ ra nên giải thích cho cậu bé rằng quyết định này là sai lầm và khuyến khích cậu chấp nhận sự thỏa hiệp của bố.

Khi Đứa trẻ quyền lực đưa ra một quyết định sai lầm hoặc phải nhận hình phạt, người lớn nên tránh hả hê hoặc xát muối vào vết thương. (“Chà, nếu bạn chấp nhận chiếc tầm vừa phải thì bạn sẽ có một ít kem giống như em gái của bạn.” “Nếu tối qua bạn đã làm bài tập về nhà như tôi đã bảo, bạn sẽ không gặp rắc rối với giáo viên của mình.” hôm nay.”) Thay vào đó, hãy phản ứng với tình huống đó với một mức độ buồn bã nào đó trong giọng nói và thái độ của bạn. Cách tiếp cận này (ngay cả khi bạn phải giả vờ buồn bã) sẽ hiệu quả hơn là hả hê và ít có khả năng leo thang thành tranh giành quyền lực. Nói “Tôi đã bảo rồi mà” với Đứa trẻ Quyền lực cũng giống như việc ném chiếc găng tay xuống và mời nó tham chiến.

ĐÀO TẠO TỐ CHẤT LÃNH ĐẠO

Khi người lớn thảo luận về những đứa trẻ có nhu cầu quyền lực đáng kể, cuộc trò chuyện thường tập trung vào các khía cạnh tiêu cực, thách thức, đối đầu và gây chiến của những đứa trẻ này. Nhưng điều quan trọng cần nhớ là nhu cầu về quyền lực và kiểm soát cũng có thể là một đặc điểm tích cực và hiệu quả. Những đứa trẻ có nhu cầu quyền lực mạnh thường có tiềm năng lãnh đạo và thường là những người ra quyết định khéo léo. Nếu nhu cầu về quyền lực được người lớn đáp ứng đầy đủ trong cuộc sống của trẻ, trẻ có thể hướng những nhu cầu này tới sự độc lập và tự chủ. Đây là những kỹ năng đặc biệt có giá trị đối với trẻ có nhu cầu giáo dục đặc biệt.

Nhiều người có nhu cầu quyền lực mạnh mẽ cũng muốn trở thành người lãnh đạo để đảm bảo quyền lực và ảnh hưởng. Tuy nhiên, họ có thể có những đặc điểm tính cách hoặc khí chất khiến họ không thể đạt được các vị trí lãnh đạo. Một đứa trẻ thích tranh cãi, hay tranh cãi khó có thể được bầu làm lớp trưởng hoặc được giáo viên, huấn luyện viên hoặc những người lớn khác trong cuộc đời của mình bổ nhiệm làm lớp trưởng.

Vì vậy, việc dạy kỹ năng lãnh đạo cho trẻ và nuôi dưỡng những đặc điểm này ở nhà và trong lớp học sẽ rất có lợi. Nếu đứa trẻ có thể đạt được vị trí lãnh đạo, nó sẽ có một lối thoát được xã hội chấp nhận cho nhu cầu quyền lực của mình.

Hầu hết trẻ em không hiểu bản chất của lãnh đạo và thường có những quan niệm sai lầm nghiêm trọng về động lực của lãnh đạo. Ví dụ, trẻ em thường tin rằng người lãnh đạo phải là người giỏi nhất hoặc thành đạt nhất trong lĩnh vực mà chúng nỗ lực lựa chọn. Tuy nhiên, hầu hết các đội trưởng của đội bóng hay đội múa (do đồng đội bầu chọn) đều là những tay chơi bóng tầm thường hoặc múa tròn vai thôi. Họ được ngưỡng mộ và bầu chọn vì kỹ năng lãnh đạo chứ không phải năng lực thể thao.

Một quan niệm sai lầm phổ biến khác của trẻ em là các nhà lãnh đạo có quyền tự do vô hạn và có thể làm bất cứ điều gì họ muốn. Không đúng. Bất kỳ ai từng giữ vị trí lãnh đạo sẽ nói với bạn rằng khả năng lãnh đạo phải đi kèm với trách nhiệm giải trình cao và rằng hành vi cũng như hiệu quả hoạt động của người lãnh đạo phải được mọi người quan sát, giám sát và đánh giá. Trên thực tế, một người thực sự đầu hàng phần lớn sự tự do của anh ấy khi anh ấy đảm nhận vai trò lãnh đạo.

Cung cấp cho đứa trẻ quyền lực những hướng dẫn về kỹ năng lãnh đạo. Điều quan trọng là anh ấy hiểu rằng lòng trắc ẩn là dấu hiệu của sự lãnh đạo giỏi. Anh ta sẽ chỉ phát huy hiệu quả ở các vị trí lãnh đạo nếu anh ta đối xử tử tế, tôn trọng và rộng lượng với cấp dưới của mình. Anh ta phải chấp nhận các khái niệm về làm việc nhóm và cộng tác, đồng thời học cách lắng nghe người khác cũng như đáp ứng ý kiến và nhu cầu của họ. Để trở thành một nhà lãnh đạo hiệu quả, trẻ phải sử dụng kỹ năng đàm phán và thỏa hiệp, đồng thời phải có khả năng lập và thực hiện các kế hoạch dài hạn và ngắn hạn. Một nhà lãnh đạo hiệu quả cần có tầm nhìn, sự quyết tâm và kiên trì. Đứa trẻ quyền lực có thể cho rằng với tư cách là người lãnh đạo, nó có thể làm và nói bất cứ điều gì mình muốn. Bằng cách cho anh ta cơ hội tìm hiểu bản chất thực sự của lãnh đạo, anh ta có nhiều khả năng có được kinh nghiệm thành công ở các vị trí lãnh đạo sau này .

Nhu cầu QUYỀN LỰC của trẻ không nên bị cản trở hoặc bị loại bỏ. Thay vào đó, CHÚNG nên được hướng dẫn và chỉ đạo. Khi một dòng sông tràn bờ, cố gắng ngăn dòng nước chảy xiết là vô ích; đúng hơn, dòng chảy được chuyển hướng và chuyển hướng đến một nơi mà nó sẽ không gây thiệt hại và thực sự có thể mang lại một số lợi ích cho trẻ và cho chính bạn.

Comments