HỌC TẬP LÀ VẤN ĐỀ CỦA AI?
Gia đình bạn tôi, cả hai vợ chống đều là giảng viên đại học. Họ có hai câu trai nhỏ. Chúng thông minh và nghịch ngợm. Cấp 1, chúng học hành bình thường, không gì nổi trội quá mức, giấy khen, tuyên dương đầy đủ như các bạn. Tuy thế bắt đầu vào cấp 2, bố mẹ cảm nhận được sức nóng của việc thi vào lớp 10 trường top công lập ở Hà nội là khó khăn như thế nào nên bắt đầu chú trọng đến việc học của con hơn. Đều đặn, sau bữa tối từ 19h30 đến 220h30 bố mẹ thay phiên nhau kèm con học. Kết quả từ một đứa trẻ nghịch ngợm thành một đứa trẻ lầm lỳ, cứng đầu. Kết quả học tập đi xuống và những xung đột cha mẹ con cái tăng lên khủng khiếp nhất từ trước tới nay.
Khi
cha mẹ nói chuyện với tôi, bày tỏ sự lo lắng
về việc con thiếu động lực học tập, khó khăn với bạn bè hoặc kết
quả học tập kém, tôi thường
bắt đầu bằng cách hỏi họ một câu hỏi đơn giản: “Học
tập- Đó là vấn đề của ai?” Câu hỏi mang ý nghĩa tu từ, nhưng cha
mẹ thường nhìn chúng tôi một cách dò xét. Và hầu
hết đều trả lời, đó là vấn đề mà họ, với tư cách cha mẹ cần giải quyết
Khi
con bạn khóc vì bị hai, ba người bạn tẩy chay bạn sẽ
dễ dàng cảm thấy rằng đó cũng là vấn đề của mình. Bạn đau lòng khi thấy con bị
tổn thương— ít có điều gì khiến các bậc cha mẹ tức giận hơn việc chứng kiến ai
đó ngược đãi con mình. Nỗi đau đó thậm chí có thể ở lại với bạn rất lâu sau khi
con của bạn đã quên nó.
Khi bạn phải chứng kiến con bạn bị
giáo viên phê bình trước lớp vì thiếu kỷ luật,
không hoàn thành bài tập về nhà hay học kém hơn các bạn trong nhóm, bạn cũng cảm
thấy đó cũng là vấn đề của mình. Bạn biết con mình có khả năng như thế nào, và bạn cảm thấy con bạn đang tự bắn vào chân mình, tự mua dây buộc mình, tự giới hạn
thành tựu mà anh ấy có thể đạt được trong cuộc đời bởi vì anh ấy
quá bướng bỉnh và vô kỷ luật, không chịu nghe
lời, và đó cũng là vấn đề của chính bạn.
Cha mẹ luôn nghĩ rằng, họ có thể
nhìn thấy bức tranh toàn cảnh, thấy được sự khó
khăn trong việc thi vào cấp iii, thấy được sự cạnh tranh khốc liệt của trường đại
học top đầu, thấy được tầm quan trong của bằng cấp trong môi trường công việc
nhưng con cái họ thì không. Và nếu bây giờ họ có thể khiến con chăm chỉ hơn, nếu họ có thể
thúc đẩy con vượt qua sự lười biếng và
làm việc, họ có thể giúp anh ta không bị mắc kẹt trong lối mòn và không phải
gánh chịu những hậu quả mà anh ta không thể lường trước được. Họ làm điều này
không chỉ vì muốn con thành công, mà vì đó là trách nhiệm của họ với tư cách là
cha mẹ.
Và bằng lối suy nghĩ đó, cha mẹ bắt đầu kiểm soát con,
ép buộc con, và coi tất cả các vấn đề của con là vấn đề của chính mình từ bài tập
về nhà cho đến các mối quan hệ bạn bè của chúng.
Nhưng tất cả đều không có kết quả và thậm chí còn tồi tệ hơn.
Vì sao??
Vì sự thật là, sau tất cả, cuối cùng,
ĐÓ LÀ VẤN ĐỀ CỦA CON BẠN, KHÔNG PHẢI VẤN ĐỀ CỦA BẠN.
Như đã trình bày ở bài viết trước, kiểm soát và áp lực quá mức khiến con bạn phát điên
và nó cũng khiến bạn phát điên. Cách duy nhất để con bạn cảm thấy mình có thể khẳng định
bản sắc của chính mình là chống lại bạn, chống
lại việc bạn bảo anh ta phải làm gì và cụ thể là không làm bài tập về nhà.
Bản
năng làm cha mẹ của chúng ta là bảo vệ và dẫn dắt con cái, thường với giả định
rằng chúng ta biết điều gì là tốt nhất cho chúng. Với trẻ sơ sinh, điều này thường
đúng. Chúng ta phải chịu trách nhiệm quản lý tất cả các khía cạnh trong cuộc sống
của họ. Tuy nhiên, ngay cả trẻ sơ sinh cũng khẳng định cá tính của mình theo những
cách có thể rất nhẹ nhàng và đôi khi cũng rất
đáng sợ. Hãy xem
xét những trẻ sơ sinh không ngủ hoặc không ăn.
Tôi thường có câu nói đùa nhưng rất thật là “không gì khó hơn là ru một đứa con
nít ngủ khi nó đang buồn ngủ”. Các chuyên gia về trẻ sơ sinh
và sự phát triển của trẻ sơ sinh nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thích nghi với
tính cách và nhu cầu của bé.
Vì vậy, bất chấp những nỗ lực hết sức từ
phía người lớn để bảo vệ con cái
khỏi chính mình, các con của chúng ta
vẫn tiếp tục lãng phí thời gian của chúng
ta và của chính chúng vì
chúng không nhận được thông điệp từ
môi trường của mình rằng “đây là công việc của bạn, đây là cuộc sống của bạn
và bạn sẽ thoát khỏi mớ hỗn độn của bạn
khi bạn thực sự đặt mình vào nó để tự mình giải quyết”.
Với những đứa trẻ, thậm chí những đứa trẻ vị thành
niên hoặc lớn hơn vẫn có thể thành công và rất
thành công bất chấp những rắc rối với bài tập
về nhà hay chuyện trường lớp khác, nhưng điều này chỉ xảy ra
khi cha mẹ và giáo viên của chúng từ bỏ việc cố gắng giúp chúng thành công và bọn
trẻ được trao cơ hội để tự mình khám phá ra điều đó.
Và chúng ta chỉ có thể làm điều đó nếu chúng ta loại bỏ
hoàn toàn trong đầu suy nghĩ “học tập là vấn đề của cha mẹ” và chuyển
sang một vai trò khác trong vấn đề học tập của con: Vai trò nhà tư vấn.
BA MẸ TỈNH THỨC, nơi chia sẻ kiến thức, quan điểm, trải nghiệm làm cha mẹ. Cùng nhau chúng ta trở nên tốt hơn mỗi ngày.
Comments
Post a Comment
Hãy để lại ý kiến của bạn tại đây