Chúng ta không muốn nói “không” với con bởi điều đó khiến ta có cảm giác tội lỗi, chúng ta không muốn khiến con thất vọng. Chúng ta không muốn nói “con không được…” bởi chúng ta lo ngại chúng ta đang kiểm soát con, ngăn cản con tự khám phá thế giới rộng lớn này. Chúng ta không muốn nói “không” vì rất nhiều sách nói “lập ra các giới hạn” không có hiệu quả gì chỉ khiến con bạn phụ thuộc, mất tự chủ và khiến mối quan hệ bị đổ vỡ…Nhưng trên thực tế, mọi đứa trẻ đều cần giới hạn, giới hạn để chúng cảm thấy mình được yêu thương, được an toàn… để phát triển. Giới hạn như sợi dây diều, nó không ngăn cản con diều bay lên và nếu bạn buông tay, diều sẽ rơi xuống đất…
Giới hạn là gì?
Từ điển Webster định nghĩa giới hạn là “một điểm hoặc đường biên
mà vượt qua đó, một thứ không thể hoặc không được tiến hành.” Giới hạn là ranh
giới xác định một thứ gì đó có thể (hoặc nên) đi bao xa. Diễn dạt một cách đơn
giản, giới hạn là vạch chỉ trên sân chơi thể thao, bạn được biết trước là bạn
không được phép vượt qua nó. Nếu vượt qua, cuộc chơi kết thúc hoặc bạn phải chịu
một sự trừng phạt hay hậu quả tự nhiên hoặc hợp lý nào đó. Giới hạn tồn tại trong các quy tắc của trò
chơi, cuộc sống, trong cách vận hành của vũ trụ.
Đặt giới hạn là quá trình cha mẹ sử dụng để dạy
con cái các quy tắc của gia đình và thế giới – những gì được mong đợi ở chúng,
chúng có thể đi bao xa và điều gì sẽ xảy ra nếu chúng đi quá xa.
Giới hạn được cha mẹ thiết lập một cách có hệ
thống hoặc tự phát tùy tình huống từ khi trẻ còn nhỏ đến vị thành niên. Ví dụ:
không được ra vườn khi không có bố. Không đựo cầm dao. Không được thò tay vào mồm
chó. Không được đi tắm ao khi không có người lớn. không được đi chơi quá 11h
đêm. Không được hút thuốc, uống rượu…. Khi trưởng thành rất nhiều các giới hạn
trở thành tự giới hạn.
Trong ngắn hạn, các giới hạn ngăn chặn các hành
vi không mong muốn, tạo điều kiện thuận lợi cho quá trình chuyển đổi hàng ngày
và cung cấp các ranh giới an toàn. Về lâu dài, giới hạn giúp trẻ trở thành
người có trách nhiệm, sẵn sàng chấp nhận hậu quả do hành động của mình gây
ra. Các giới hạn hợp lý cung cấp một cấu trúc an toàn trong đó trẻ em có
thể lựa chọn và hành động một cách tự do. Những giới hạn không hợp lý kiểm
soát quá mức đứa trẻ hoặc quá rộng đến mức vô nghĩa.
Tại sao giới hạn lại quan trọng????
Thời gian gần đây có nhiều ý kiến, quan điểm coi giới hạn là một
điểm đen trong giáo dục con cái, nó thể hiện cho sự kiểm soát, vì nhu cầu kiểm
soát từ cha mẹ. Nó hạn chế sự phát triển tự nhiên, tính kỷ luật từ bên trong
cũng như xâm phạm và làm ảnh hưởng xấu đến tự trọng của đứa trẻ. Tuy thế, cần phải
khẳng định. Tất cả trẻ em đều cần các GIỚI HẠN, miễn giới hạn đó la những giới
hạn phù hợp.
Tất cả trẻ em cần giới hạn
Con bạn có thể tìm kiếm cả thế giới như thể nó không muốn có giới
hạn, nhưng đừng để bị lừa. Trong sâu thẳm, tất cả trẻ em đều cần có giới hạn. Họ
cần biết những gì được mong đợi ở họ và họ cần biết rằng bạn có khả năng hướng
dẫn họ
Trong quá trình phát triển trẻ cần phải khám phá, khám phá là chất
dinh dưỡng để phát triển và trưởng thành. Tuy thế, quá trình khám phá có thể
đưa trẻ vượt qua các giới hạn của sự an toàn, đó là lý do của sự tồn tại giới hạn.
Bằng cách thiết lập ranh giới cho con cái, bạn đang dạy chúng cách hoạt động
trên thế giới, tự chăm sóc bản thân, sống theo kỳ vọng và tương tác tốt với người
khác.
Khi thanh thiếu niên và một số thanh thiếu niên bước vào tuổi vị
thành niên, họ biết mình thông minh hơn và có năng lực hơn so với trước đây,
nhưng thông minh đến mức nào? Khả năng như thế nào? Họ háo hức thử nghiệm tất cả
những thiết bị trí tuệ mới mà họ có được và nhận được một số câu trả lời. Các
giới hạn giúp chúng đo lường sự phát triển của mình, nhưng những bài học mà cha
mẹ dự định cung cấp những giới hạn đó thường bị phá vỡ khi các giới hạn của
chúng ta không rõ ràng hoặc không hiệu quả. Ranh giới là một phần quan trọng của
cuộc sống. Quan trọng nhất, việc thiết lập ranh giới và giới hạn sẽ tạo ra
sự an toàn về thể chất và tinh thần cho con bạn vì chúng cần biết điều gì được
và điều gì không. Nó đáp ứng nhu cầu phát triển quan trọng và khi họ không
chắc chắn, họ sẽ không cảm thấy an toàn.
Giới hạn giữ an toàn cho trẻ em
Khi những hậu quả tự nhiên là thứ không thể kiểm
soát có nguy cơ gây ra những hậu quả quá khắc nghiệt hoặc quá nguy hiểm, chúng
ta khong thể để nó xảy ra như một bài học cho trẻ, bởi rất có thể đó là bài học
cuối cùng, cái không bao giờ trẻ có cơ hội để sử dụng nó- Lúc đó trẻ cần giới hạn.
Giới hạn dạy trẻ cách giữ an toàn cho bản thân. Mặc dù chơi ngoài trời có
thể an toàn cho con bạn, nhưng trẻ có thể cần có giới hạn về những việc trẻ được
phép làm hoặc nơi trẻ được phép đi khi chơi ngoài trời một mình.
Giới hạn dạy trẻ cách giữ an toan với các sản
phẩm độc hại, rượu, thuốc, ma túy… những thứ rất có thể trẻ bị cám dỗ hoặc bị
xúi bẩy hoặc bắt buộc bởi áp lực ngang hàng khi có bạn be xấu, độc hại
Các giới hạn cũng giữ an toàn cho trẻ em khi
chúng sử dụng internet và khi chúng bắt đầu thực hiện các hoạt động một cách độc
lập. Giới hạn nên mở rộng khi con bạn trưởng thành.
Hãy cho con bạn cơ hội để cho bạn thấy rằng con
có thể chịu trách nhiệm với những giới hạn mà bạn đã đặt ra cho chúng. Nếu
họ có thể xử lý các giới hạn mà bạn đã đặt ra, họ có thể cho thấy rằng họ sẵn
sàng gánh vác nhiều trách nhiệm hơn.
Tạo các thỏa thuận quản lý hành vi để giúp con
bạn hiểu những cách cụ thể mà bạn sẽ nhận ra khi chúng cần ít giới hạn
hơn.
Giới hạn giữ cho trẻ em khỏe mạnh
Về bản chất, hầu hết trẻ em đều bốc đồng và
thích được thỏa mãn ngay lập tức. Vì vậy, chúng cần người lớn dạy chúng
cách sống lành mạnh.
Ví dụ, nên đặt giới hạn cho thói quen ăn uống của
trẻ. Không có giới hạn, nhiều trẻ em sẽ ăn đồ ăn vặt cả ngày. Đặt giới
hạn có nghĩa là nói: “Không, con không được ăn chiếc bánh quy thứ ba” hoặc “Con
cần ăn lựa chọn lành mạnh trước đã”.
Các giới hạn cũng nên được thiết lập liên quan
đến thiết bị điện tử. Nhiều trẻ em sẽ xem TV hoặc chơi trên máy tính cả
ngày.
Giới hạn cung cấp ranh giới và cấu
trúc cho trẻ em. Đặt giới hạn với thời gian sử dụng thiết bị, tập thể dục,
vệ sinh và các thực hành sức khỏe khác sẽ khuyến khích lối sống lành mạnh.
Giới hạn xác định những hành vi chấp nhận được.
Bạn đã thử đi bộ trên một con đường mòn có ít biển báo hoặc vạch
đánh dấu chưa? Thật khó hiểu. Thật hoang mang. Bạn không chắc nên đi theo hướng
nào. Nếu không có tín hiệu rõ ràng để giúp bạn đi đúng hướng, bạn có nhiều khả
năng rẽ nhầm và gặp rắc rối. Đó là cách dành cho thanh thiếu niên khi họ cố gắng
điều hướng con đường của hành vi chấp nhận được. Ở nhà, công việc của cha mẹ là
dán các điểm đánh dấu và giúp thanh thiếu niên đi đúng hướng. Khi các giới hạn
của chúng ta rõ ràng và nhất quán, con đường sẽ dễ dàng hơn cho thanh thiếu
niên đi theo. Khi các giới hạn của chúng ta không rõ ràng hoặc không nhất quán,
thanh thiếu niên có nhiều khả năng sẽ lái chệch hướng và lạc lối. Ví dụ hành vi
vô lễ, hách dịch của trẻ vẫn sẽ tếp diễn khi trẻ không biết đó là điều nên làm
hay không. Trẻ có hành vi đó chỉ đơn giản vì trẻ cảm thấy thoải mái khi sử dụng
nó. Giới hạn: “Không được vô lễ”, “không được ngắt lời khi ba mẹ nói chuyện với
người lớn”, “không được sỉ nhục bạn khi chơi” giúp trẻ biết đâu là điều nên tránh.
Nếu con vượt qua ranh giới đó, hãy cho anh ấy trải nghiệm hậu quả hợp lý của nó.
Giới hạn cho trẻ thấy mình được quan tâm
Thông thường, trẻ em kiểm tra các giới hạn chỉ
để xem người lớn sẽ phản ứng như thế nào. Một đứa trẻ đánh anh chị em của
chúng có thể cảm thấy nhẹ nhõm khi cha mẹ can thiệp. Hoặc một đứa trẻ nhảy lên
ghế sau khi bạn bảo chúng dừng lại có thể đang kiểm tra kỹ năng lãnh đạo của bạn.
Những đứa trẻ sống với ít hoặc không có quy tắc
nào cũng cảm thấy lo lắng. Trẻ em không muốn chịu trách nhiệm. Họ muốn
biết rằng bạn đang chịu trách nhiệm và bạn có đủ năng lực để giúp họ nắm quyền kiểm
soát. Cảm giác này giống như trẻ đi leo núi cùng bạn, và hai ngươi nối với nhau
bởi một sơi dây. Trẻ háo hức leo lên trước, nhưng mỗi khi sơi dây trùng xuống,
trẻ sẽ vô cùng sợ hãi và giật giật sợi dây để tìm lại cảm giác được kiểm soát. Nếu bạn thả lỏng chúng quá nhiều, chúng sẽ giật mạnh sợi dây một
cách ẩn dụ như muốn nói: “Bạn vẫn ở đó chứ? Bạn ở đâu?". Đó là một nhu cầu
sâu trong tâm thức, một khao khát “thuộc về”. Trẻ cần có giới hạn để cảm nhận rõ
hơn về tình yêu, về cảm giác “thuộc về”
Ngược lại, khi bạn đặt ra các giới hạn công bằng và có thể dự
đoán được—giữ cho sợi dây có độ căng thích hợp—chúng có thể thư giãn và tập
trung vào công việc là trẻ em. Nó giống như bước vào một căn phòng tắt đèn: bạn
phải dò dẫm xung quanh chu vi, chạm vào tường để tránh va đầu và va vào đồ đạc.
Đó là những gì trẻ em làm. Họ sử dụng hành vi như một loại sóng siêu âm và tiếp
tục cảm nhận bạn cho đến khi họ va phải thứ gì đó và thứ đó được gửi lại cho họ.
Tại thời điểm đó, họ biết rằng họ đã đi xa hết mức có thể.
Đưa ra những hậu quả tiêu cực cho việc
phá vỡ các quy tắc, cho thấy rằng bạn sẽ không để mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm
soát. Nó cũng dạy một đứa trẻ rằng bạn yêu chúng.
Nói với một thiếu niên rằng: “Mẹ quan tâm đến
con và đó là lý do mẹ ra lệnh giới nghiêm cho con,” bề ngoài có thể khiến con bạn
khó chịu. Tuy nhiên, điều đó cho thấy rằng bạn sẵn sàng làm việc để đầu tư
năng lượng vào cuộc sống của con mình ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải chịu
đựng việc nghe “bạn là bậc cha mẹ tồi tệ nhất từ trước đến nay”
Giới hạn dạy trẻ tính kỷ luật tự giác
Đặt giới hạn dạy kỹ năng kỷ luật tự
giác. Khi bạn nói: “Đã đến lúc tắt trò chơi điện tử và làm bài tập về nhà
rồi,” bạn đang dạy trẻ tính kỷ luật. Mặc dù trò chơi điện tử có thể thú vị
hơn nhưng điều quan trọng là phải có trách nhiệm.
Mục tiêu cuối cùng là để trẻ học cách quản lý mọi
trách nhiệm của mình, chẳng hạn như làm bài tập về nhà, làm việc nhà và chăm
sóc cơ thể mà không cần nhắc nhở.
Giúp con bạn phát triển các chiến lược áp đặt giới hạn cho bản thân. Nói với một đứa trẻ "đánh bại đồng hồ hẹn giờ" khi nó mặc quần áo vào buổi sáng và đặt đồng hồ bấm giờ trong năm phút. Hoặc, nói với một đứa trẻ lớn hơn rằng cô ấy có thể xem TV ngay sau khi hoàn thành tất cả bài tập về nhà.
Giới hạn giúp trẻ xác định mối quan hệ
Làm thế nào để thanh thiếu niên biết họ nên có bao nhiêu quyền lực,
thẩm quyền và kiểm soát trong mối quan hệ với người lớn? Thông thường, họ không
biết, nhưng họ biết cách tìm ra. Họ đặt ra giải thuyết và thử nghiệm nó. Họ chỉ
cần tiếp tục và làm bất cứ điều gì họ muốn và quan sát kết quả. Kết quả tiết lộ
vị trí của họ với những người khác.
Khi thanh thiếu niên trải nghiệm những giới hạn rõ ràng, họ sẽ
nhận được câu trả lời cho những câu hỏi của họ: Ai thực sự chịu trách nhiệm ở
đây? Tôi có thể đi bao xa? Điều gì xảy ra khi tôi đi quá xa? Khi các giới hạn của
chúng ta không rõ ràng hoặc không nhất quán, thanh thiếu niên thường phát triển
cảm giác cường điệu về quyền lực và quyền hạn của chính mình, điều này khiến họ
bị thử thách.
Ví dụ: Cha mẹ đặt giới hạn, con không thể đi chơi sáng thứ 7 nếu
phòng chưa được dọn sạch. Khi mẹ yêu cầu nó phải được thực hiện nếu không sáng
thứ 7 con phải ở nhà, còn bố thì cho phép con rời nhà với lời hứa tối con sẽ dọn.
Con sẽ nhận ra rằng, dọn phòng không phải là điều bắt buộc, và mẹ là người chịu
trách nhiệm ở nhà. Khi cả hai bố mẹ cùng kiên quyết, và con đã từng phải ở nhà
cả ngày thứ 7 vì chưa dọn phòng, dựa trên kinh nghiệm của mình, anh ấy cũng biết
rằng việc hoàn thành công việc sớm vào thứ Bảy là điều được mong đợi và bắt buộc,
không phải là tùy chọn. Nếu cha mẹ anh ấy phản ứng theo cách này một cách nhất
quán, con sẽ biết điều gì thực sự được mong đợi.
Giới hạn giúp trẻ học cách quản lý cảm xúc, trì hoãn sự hài lòng
Chúng ta đang sống trong một thế giới đề cao sự
thoải mái, nên đôi khi cha mẹ tránh đặt ra các giới hạn vì họ không muốn làm
con mình buồn hoặc tức giận. Điều này khiến cho trẻ bị teo cơ đức hạnh
(Xem bài liên quan), đặc biệt là khả năng kiên nhẫn, trì hoãn sự hài lòng ngắn
hạn để có thể hướng đến mục tiêu lâu dài. Tuy nhiên, học cách đối phó với những
cảm xúc khó chịu thực sự là một kỹ năng quan trọng.
Chỉ vì con bạn buồn vì không thể ăn chiếc bánh
quy thứ ba không có nghĩa là bạn nên nhượng bộ. Thay vào đó, điều đó mang đến
cho bạn cơ hội tuyệt vời để dạy con về cảm xúc và giúp chúng tìm ra những cách
lành mạnh để đối phó với nó.
Mỗi giới hạn bạn đặt ra là một cơ hội để con bạn
thực hành quản lý cảm xúc của mình. Huấn luyện những nỗ lực của họ khi họ
cố gắng đối phó với sự thất vọng, tức giận, buồn chán hoặc buồn bã nhưng không
chịu trách nhiệm cổ vũ hoặc xoa dịu họ.
Thay vào đó, hãy dạy họ cách tự làm những việc
đó. Những đứa trẻ biết cách xử lý những cảm giác khó chịu sẽ được trang bị
tốt hơn cho thực tế của tuổi trưởng thành.
Giới hạn dạy kỹ năng giải quyết vấn đề
Với những giới hạn hợp lý, phù hợp khả năng và lứa tuổi, đó sẽ
là công cụ để trẻ thực tập kỹ năng giải quyết vấn đề. Làm thế nào để vẫn giành
lại được đồ chơi của mình à không phải đánh bạn? Làm sao để có thể được tham
gia cùng các cuộc vui với bạn mà không vi phạm vào giờ giới nghiêm 10h tối. Làm
sao để được chơi điện tử mà vẫn hoàn thành bài tập về nhà. Thanh thiếu
niên cần thử nghiệm và kiểm tra giới hạn. Đó là công việc của họ, nhưng bạn có
thể chấp nhận logic rằng chúng ta nên giúp họ kiểm tra các giới hạn một cách hiệu
quả hơn không? Chúng ta có thể làm điều này, và chúng ta nên làm. Tại sao? Bởi
vì thanh thiếu niên đã sẵn sàng bắt đầu thử thách giới hạn trí tuệ của mình,
nhưng họ không có khả năng tự mình làm điều này. Họ sẽ cần sự giúp đỡ của chúng
tôi và họ không có khả năng yêu cầu điều đó.
Công việc của chúng tôi là đóng vai trò là người hướng dẫn khách
quan và là người phát thanh và hướng dẫn thanh thiếu niên trong quá trình giải
quyết vấn đề. Chúng tôi đặt câu hỏi. Họ suy nghĩ và đưa ra kết luận của riêng
mình.
Sẽ không dễ dàng hơn nếu chỉ bảo họ phải làm gì? Vâng, nhưng đó
là điều cuối cùng thanh thiếu niên muốn. Ở mức độ trực giác, thanh thiếu niên
hiểu rằng việc được bảo phải làm gì, phải đưa ra những lựa chọn nào và những
chướng ngại vật nào trên con đường của họ không đòi hỏi họ phải khám phá hay
suy nghĩ nhiều. Đây là hành trình của họ, nghiên cứu của họ và họ muốn tự mình
thực hiện nó càng nhiều càng tốt. Nếu bạn nhớ lại, bạn đã từng trải qua điều
này với con mình một lần trước đây.
Giới hạn làm rõ sự sẵn sàng
Theo từng quá trình phát triển, từg độ tuổ trẻ cần được trao nhiều
hơn những đặc quyền, sự chủ động và độc lập, nhưng làm sao biết trẻ đã sẵn sàng
để nhận đặc quyền và sử dụng nó một cách an toàn và hiệu quả. Giới hạn sẽ là công
cụ để kiểm tra sự sẵn sàng đó.
Hầu hết các bậc cha mẹ đều nhận ra rằng 4h30–6 giờ chiều các ngày
trong tuần là “khu vực nguy hiểm” đối với thanh thiếu niên không được giám sát.
Khi con bắt đầu học lớp 8, cha mẹ cậu nghĩ rằng cậu đã sẵn sàng để có đặc quyền
có bạn trong nhà sau giờ học, nhưng mọi việc không thành. Có vết bẩn trên thảm,
tàn thuốc trong bồn rửa, đồ đạc bị hỏng và bộ sạc điện thoại bị mất. Conđảm
bảo với bố mẹ rằng anh sẽ nói chuyện với bạn bè và hứa rằng điều đó sẽ không xảy
ra nữa, nhưng tình trạng lộn xộn vẫn tiếp diễn trong vài tuần nữa. Cha mẹ anh
đã thấy đủ và đình chỉ đặc quyền hoàn toàn.
“Con đã cho chúng ta thấy rằng con chưa sẵn sàng cho đặc ân
này,” cha anh nói. “Chúng ta sẽ thử lại vào năm sau.”
Khi không thiết lập giới hạn và không dùng giới hạn để kiểm tra
sự sẵn sàng của con, chúng ta rất dễ trao cho trẻ những đặc quyền, những trách
nhiệm vượt quá tầm kiểm soát của con, cái có thể đẩy con vào vòng nguy hiểm. Điều
nầy càng dễ xảy ra hơn khi mà thanh thiếu niên hiện nay có nhiều kiến thức hơn,
lớn nhanh hơn khiến chúng ta lầm tưởng trẻ đã sẵn sàng cho việc độc lập. Nhưng nên
nhớ, những cơ đức hạnh, sự sẵn sàng chụ trách nhiệm, sự kiên nhẫn, trì hoãn sự
hài lòng hay khả năng chịu đựng là rất kém và bỏ giới hạn khiến con gục ngã trước
ngưỡng cửa của trưởng thành.
Giới hạn dạy bài học về niềm tin
Tin tưởng con cái là điều tốt, để anh ấy biết điều đó giúp phải
triển sự tự tin, cả gác ý nghĩa, thộc về. Nhưng hãy cẩn thận, nếu không có các
giới han, quy tắc, trẻ sẽ phụ lại niềm tin của bạn. Đặt ra các giới hạn, là
cách để kiểm tra sự tín nhiệm, dạy cho trẻ bài họ về niềm tin. Những hậu quả của
việc bội tín sẽ giúp trẻ cố gắng để xây dựng lại niềm tin.
Khi trẻ của chúng ta liên tục vượt qa các giới hạn, phải cho chúng
thấy, niềm tin trong tài khoản của con đã cạn kiệt, con cần phải làm đầy lại nó
bằng những hành vi tuân thủ giới hạn một cách chủ động. Niềm tin là thứ cần được
tự kiếm lấy chứ không phải cái mà mong chờ người khác trao cho
Giới hạn là thước đo để đo lường sự phát triển
Đo lường mức độ trưởng thành của con là điều tối quan trọng để
cha mẹ thay đổi cách nuôi dạy cho phù hợp. Kỷ luật, đặt giới hạn tùy theo sự trưởng
thành. Và kiểm tra mức độ tuân thủ giới hạn cũng là cách để đo lường sự phát
triển của trẻ.
Khi trẻ tự nguyện thực hiện giới hạn xem youtube trong ngày mà
không cần nhắc nhở, ạn cần biết đã có thể nới bớt giới hạn này và tập trung vào
các giới hạn khác dành cho trẻ sắp trưởng thành. Khi trẻ không còn bị hối thúc
bởi việc dọn phòng, bạn cần biết để có thể trao cho trẻ những đặc quyền mới và
thiết lập những giới hạn khác. Khi trong gia đình có nhiều con, những đặc quyền
của đứa trẻ trưởng thành hơn sẽ là động lực cho những đứa trẻ ít trưởng thành
hơn vươn tới
Đặt giới hạn chuẩn bị cho trẻ vào đời
Đặt ra các
giới hạn phù hợp chính là bước chuẩn bị quan trọng để cho trẻ bước vào đời. Đó
là một cách để con bạn học được những gì được mong đợi ở con, không chỉ trong gia
đình bạn mà còn trên thế giới, và rằng con hoàn toàn có khả năng xử lý bất cứ
điều gì có thể xảy ra. Con bạn muốn và cần sự hướng dẫn đó. Đó là điều cho phép
anh ấy hoặc cô ấy cảm thấy vừa an toàn hơn vừa dễ kiểm soát hơn.
Hãy nghĩ
xem bạn cảm thấy thế nào khi bị đẩy vào một tình huống và không biết hành vi
đúng đắn là gì. Và bạn có nhiều kinh nghiệm để hình dung ra điều đó hơn một đứa
trẻ. Con bạn muốn làm hài lòng bạn và cảm thấy đáng yêu. Công việc của bạn là
giúp cô ấy xây dựng thành công và chỉ cho cô ấy cách làm. Khi bạn làm thế, bạn
sẽ thấy rằng bạn có một đứa trẻ hạnh phúc hơn, đáng yêu hơn và được yêu thương
hơn.
Bằng cách
nuông chiều và bảo vệ con cái quá mức, chúng ta thực sự có thể đang tước đi cơ
hội phát triển sức mạnh nội tâm và khả năng phục hồi của chúng. Những đứa trẻ
đã quen với việc được cho mọi thứ chúng muốn sẽ bị tàn phá khi mọi thứ không diễn
ra theo cách của chúng.
Dù bạn không
muốn con thất vọng khi vấp phải những giới hạn, thì cuộc sống thực vẫn luôn có
giới hạn và vận hành theo cách của riêng nó mà ai cũng phải tuân thủ nếu không
muốn loại khỏi cuộc chơi. Đặt giới hạn, thực hiện nó để cho trẻ biết điều gì
phải chấp nhận, điều gì có thể thay đổi và cách để thích ứng. Đó cũng là những
kỹ năng quan trọng nhất để sống với tư cách một người trưởng thành
Lời kết
Cô bé từng ăn 10 cái bánh quy trước giờ ăn tối bất chấp sự này nỉ của mẹ sau này có thể lớn lên thành một cô bé mười bốn tuổi nổi cơn
tam bành khi mẹ cô từ chối mua cho cô một đôi xăng đan hàng hiệu đắt tiền để cô
đi dạ hội, trở về nhà lúc 2h sáng nồng nặc mùi rượu lúc 16 tuổi và dính vào ma túy lúc 17 tuổi... Tuy nhiên, điều đáng lo ngại hơn nữa là điều gì sẽ xảy ra với tất cả
những người trẻ có quyền này khi họ ra ngoài và phát hiện ra rằng họ không có
quyền như họ nghĩ, rằng thế giới sẽ không cho họ những gì họ muốn chỉ vì họ bĩu
môi và phàn nàn—và trên thực tế, điều ngược lại mới đúng.
Trẻ muốn tự mình làm mọi việc, ngay cả khi đó là việc đơn giản
như tự làm bánh sandwich hoặc tự rót nước trái cây. Nó không quá khác biệt đối
với chúng ta khi trưởng thành; chúng ta muốn cảm thấy mình có năng lực và khả
năng, có thể tự làm mọi việc và con cái chúng ta cũng vậy. Bắt chước và sau đó
đặt ra các giới hạn đồng thời cho họ biết rằng họ đủ mạnh mẽ để đối mặt với sự
thất vọng là cách chắc chắn nhất mà tôi biết để giữ an toàn cho họ đồng thời
giúp họ phát triển ý thức về năng lực và khả năng đó.
Thiết lập giưới hạn đôi khi nó có thể là một chặng đường khó khăn, nhưng nếu bạn chỉ kiên trì ở đó và tiếp tục lộ trình, bạn sẽ cảm thấy tự tin hơn với tư cách là cha mẹ và bạn sẽ có một đứa con hạnh phúc hơn.
Comments
Post a Comment
Hãy để lại ý kiến của bạn tại đây